Cậu nói xong, bỗng đánh ra một chưởng. Hai luồng nội lực màu xanh sẫm hóa thành hai dải lụa trắng chui vào trong đỉnh đầu Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết.
“Tôi đã để lại hai luồng Phệ Thiên Huyền Khí trong cơ thể hai người. Khi các cô đã có năng lực tiến vào chí tôn võ thuật, Phệ Thiên Huyền Khí sẽ giúp các cô một tay, đảm bảo các cô có thể bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật thành công”.
Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết vẫn còn chìm đắm trong cơn kinh ngạc, chưa kịp hoàn hồn. Lí Tẩm Vân ngẩn ra, cúi người thật sâu trước Diệp Thiên.
“Cảm ơn Đế Vương, Hồ Ngọc Nguyệt chúng tôi cảm kích vô cùng, sau này chỉ cần Đế Vương có điều gì dặn bảo, chúng tôi chắc chắn sẽ đáp ứng”.
Cái cúi lạy của cô ấy là xuất phát từ nội tâm, kích động khó nói nên lời.
Diệp Thiên là cao thủ hàng đầu giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay, đương nhiên không nói suông, lời đã nói ra chắc chắn không đổi. Vậy nghĩa là sau này, phái Hồ Ngọc Nguyệt chắc chắn sẽ có thêm hai chí tôn võ thuật, đồng nghĩa một môn phái có ba chí tôn võ thuật. Trên khắp giới võ thuật Hoa Hạ, e rằng không còn môn phái nào có nội tình thực lực được như vậy.
Từ một trăm năm trước sau khi “Kiếm tổ” mất tích, Hồ Ngọc Nguyệt chưa từng chân chính hưng thịnh trở lại. Hôm nay, ơn đức của Diệp Thiên cho Hồ Ngọc Nguyệt có thể nói là tạo nên hai vị chí tôn võ thuật tương lai, ơn lớn như vậy đương nhiên cô ấy cảm kích vô cùng.
Cô ấy mãi không nghe thấy Diệp Thiên đáp lại, trong lúc nghi hoặc, Lí Thanh Du đã nâng cô ấy dậy.
“Sư phụ, cậu ấy đã đi rồi”.
Lí Tẩm Vân nhìn về phía xa. Trên quảng trường, ngoại trừ mấy người bọn họ, Diệp Thiên đã không thấy bóng dáng, thoắt cái đã đi.
Tiêu Thiến Tuyết và Lí Thanh Du nhìn về hướng mà Diệp Thiên mới vừa đứng, tràn đầy tiếc nuối.
Bọn họ từng ngồi chung một con thuyền với Diệp Thiên, nhưng lại không biết thân phận của cậu, nói với nhau không quá mười câu. Nếu quay lại lần nữa, bọn họ muốn ở cùng vị cao thủ tuyệt thế của Hoa Hạ này thêm chốc lát biết bao.
Sững người một lúc lâu, Tiêu Thiến Tuyết vẫn luôn lười luyện võ đột nhiên siết chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
“Bất kể trong tương lai anh đứng cao thế nào, tôi cũng sẽ dốc hết sức mình, chí ít cũng để tôi có đủ tư cách ngưỡng vọng anh!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!