“Đứng trên chí tôn võ thuật còn có cảnh giới siêu phàm”.
Trong mắt ông ta lóe lên tia sáng, trong bóng tối lại vô cùng rõ ràng.
“Cái gọi là siêu phàm chính là vượt qua chí tôn võ thuật, vượt qua người phàm, thoát khỏi ràng buộc của thế tục, sở hữu sức mạnh thống trị chúng sinh, ngao du thiên địa, chí tôn võ thuật so ra cũng chỉ là con kiến mà thôi”.
“Chí tôn võ thuật hàng đầu thế giới hiện nay, bất kể là tôi hay cậu, có ai mà không muốn đạt đến cảnh giới này?”.
Watanabe Heizou đặt chân trên mặt đất, ngước nhìn bầu trời đêm: “Không sai, từ khi tôi biết trên chí tôn võ thuật còn có cảnh giới siêu phàm, tôi đã quyết chí dốc hết đời này cũng phải đạt đến siêu phàm!”.
“Một khi thật sự bước vào siêu phàm sẽ sở hữu sức mạnh không gì sánh được, nắm giữ mọi thứ, thậm chí có thể xoay chuyển được cả chuyện thắng thua của một trận chiến. Thế chiến thứ hai năm xưa cũng có bóng dáng của cảnh giới siêu phàm xoay quanh các nước lớn, nhiều chiến dịch ưu tú cũng là nhờ có cảnh giới siêu phàm âm thầm ra sức”.
“So với cảnh giới của bọn ta hiện tại, cảnh giới siêu phàm mới là khát cầu chân chính của bọn ta. Một khi bước vào siêu phàm, bất kể là sức mạnh hay tuổi thọ đều sẽ tăng lên gấp bội, lúc đó mới là thời điểm chúng ta thật sự đứng trên đỉnh cao thế giới!”.
Wakasa Hidetatsu nhìn Watanabe Heizou, sau đó lại quay sang nhìn Tiêu Ngọc Hoàng, mất hồn một lúc lâu. Hắn đã bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật, nhưng cũng là lần đầu tiên nghe tới cảnh giới siêu phàm.
Hắn càng không ngờ cảnh giới siêu phàm có sức cám dỗ lớn như vậy, ngay cả kẻ mạnh ở cấp bậc như Watanabe Heizou và Tiêu Ngọc Hoàng cũng nỗ lực vì nó mấy chục năm, xem nó như mục tiêu cuối cùng.
Với tu vi của Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou hiện giờ đủ để càn quét tám phương, vậy thì cảnh giới siêu phàm đáng sợ hơn cả chí tôn võ thuật vô số lần kia còn mạnh đến mức nào nữa?
Hắn bỗng hiểu được vì sao Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou luôn trèo lên đỉnh cao, dẫn đầu người khác một đoạn xa trên con đường võ thuật. Đó là vì từ lúc bắt đầu, mục tiêu mà bọn họ đặt ra cho mình và mắt nhìn của bọn họ đã cao hơn những võ giả khác vô số lần.
Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou đều thể hiện khát vọng vô hạn đối với cảnh giới siêu phàm, nhưng Diệp Thiên vẫn tỏ ra bình tĩnh, dường như cái gọi là “siêu phàm” đối với cậu không hề có sức cám dỗ nào.
Năm xưa cậu bị Diệp Vân Long phế bỏ võ công, vứt bỏ ở nơi hoang vu, sau đó dựa vào sức một mình mình sáng tạo ra công pháp Phệ Thiên Cửu Chuyển, luyện lại võ thuật. Lúc đó, cậu đã nhận ra con đường võ thuật là vô tận, chứa đầy những điều lạ lùng và chưa biết được.
Chỉ là một chí tôn võ thuật nho nhỏ sao có thể là điểm cuối của võ thuật được? Ngay cả cảnh giới siêu phàm mà Tiêu Ngọc Hoàng nói cũng chưa chắc là đỉnh cao võ thuật.
Điều cậu muốn làm là không ngừng tiến bộ, trèo lên đỉnh núi cao hơn, chưa bao giờ chậm trễ. Còn cảnh giới siêu phàm gì đó, cậu hoàn toàn không để tâm.
Thấy Diệp Thiên không trả lời, ánh mắt Tiêu Ngọc Hoàng trở nên nghiêm nghị, đột nhiên quay đầu lại, sát ý trong mắt dâng lên.