Trên đỉnh núi Phi Vũ mây mù lượn lờ, vừa kì diệu vừa hiểm trở, ba cao thủ bậc nhất thiên hạ đều có mặt ở đây, đứng ở các hướng khác nhau.
Watanabe Heizou ngước mắt lên, quan sát cả người Diệp Thiên, qua mỗi một cái nhìn, vẻ mặt của ông ta lại thêm một phần kinh ngạc.
Trên con đường tập võ, tài năng thiên phú đương nhiên chiếm phần lớn, nhưng muốn đạt được thành tựu trên con đường võ thuật thì ít nhất cũng phải đến tuổi ba mươi. Cho dù là Diệp Vân Long từng có thiên phú mạnh nhất cũng phải đến ba mươi lăm tuổi mới bước vào chí tôn võ thuật, vang danh thiên hạ.
Còn Diệp Thiên, nhìn bề ngoài chắc chắn chưa tới hai mươi tuổi, nhưng đối mặt với hai vị Thái Sơn Bắc Đẩu trong các võ giả hiện nay, ánh mắt cậu vô cùng bình tĩnh, giống như dòng suối trong khiến người ta không khỏi thán phục.
Bất luận tu vi võ thuật của Diệp Thiên như thế nào, chỉ riêng tính cách này đã hơn rất nhiều người.
Diệp Thiên đứng yên trên cột đá, khí tức như thực thể, nhìn thẳng vào Tiêu Ngọc Hoàng.
“Không lâu trước đây có một chí tôn võ thuật nhà họ Phan ở Vân Kiềm bị tôi đánh bại, theo tôi thấy, sự chênh lệch mạnh yếu giữa chí tôn võ thuật là rất lớn. Tiêu Ngọc Hoàng ông được xếp vào một trong “Tứ Tuyệt”, ông vẫn luôn là đối thủ mà tôi mong đợi”.
“Tối nay, tôi lên đỉnh Phi Vũ là muốn gặp ông một lần, xem ông có phụ lòng mong đợi của tôi hay không. Bây giờ xem ra, ông quả thật xứng với cái danh “nửa đời vô địch” ấy!”.
Trọng giọng nói cậu không hề chứa sự nghiêm túc khi đối mặt với kẻ mạnh, ngược lại là nóng lòng muốn thử. Tiêu Ngọc Hoàng luôn đứng đầu trong các chí tôn võ thuật Hoa Hạ, hoàn toàn không phải một cao thủ cấp trung chí tôn võ thuật như Phan Hoài Uyên là có thể so sánh.
Khắp người Tiêu Ngọc Hoàng chứa đầy sức mạnh cuồn cuộn. Mỗi một tấc thịt đều chứa sức mạnh mang tính bùng nổ, xác thịt và nội lực dung hòa hoàn hảo, không sai một li. Phan Hoài Uyên mà cậu đã giết ở thung lũng hoa lúc trước so với Tiêu Ngọc Hoàng đúng là hữu danh vô thực, không bằng cả con kiến. Mười Phan Hoài Uyên cũng không sánh được với một Tiêu Ngọc Hoàng.
Đây chính là kẻ mạnh nhất mà cậu từng gặp từ khi xuất thế đến nay.
“Diệp Lăng Thiên, gặp được cậu, tôi không thể không cảm khái, Hoa Hạ của chúng ta đúng là vùng đất rộng lớn, địa linh nhân kiệt. Hai mươi năm trước, Diệp Vân Long đã bộc lộ tài năng xuất sắc giữa quần hùng, mà nay đến cậu thể hiện tài năng vượt trội hơn người”.
“Trước khi tôi gặp cậu, tôi từng trị thương cho đứa đệ tử không ra gì của tôi, phát hiện cậu để lại trong cơ thể nó một luồng nội lực cực kì mạnh mẽ, giấu trong đan điền. Tôi đã dùng ba luồng sức mạnh mới có thể xua tan nó”.
“Lúc đó tôi đã biết, tu vi của cậu đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao của chí tôn võ thuật, vì vậy mới gửi thư khiêu chiến cho cậu”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!