Tiêu Ngọc Hoàng khẽ lắc đầu, cười mà như không cười.
“Nếu ông vẫn còn nhớ tôi, thì chắc là biết mấy mánh khóe này vô tác dụng đối với tôi!”.
“Tiêu Ngọc Hoàng tôi xưa nay muốn giết là giết, đối với tôi mà nói không có phân biệt vai trên vai dưới gì hết!”.
“Ông nói Đậu Vạn Quy đang bế quan là nói láo! 18 năm trước tôi dùng ba chiêu phá vỡ được tuyệt kỹ của nhà họ Đậu, ông ta đã mất đi niềm tin, không còn tâm đạo, sẽ không bao giờ có thể có tiến bộ gì thêm!”.
“Lòng kiên nhẫn của tôi có hạn, Đậu Vạn Quy còn không ra đây, tôi sẽ quét sạch cả nhà họ Đậu các người!”.
Biểu cảm của Đậu Hồng thay đổi rõ rệt, Tiêu Ngọc Hoàng trông bình tĩnh ôn hòa, nhưng một khi lộ ra bộ mặt dữ dằn, thì vô cùng đáng sợ, ông ta cũng từng được lĩnh giáo.
Năm xưa Đậu Vạn Quy gia chủ nhà họ Đậu vì Tiêu Ngọc Hoàng đến tận nơi khiêu khích, bị Tiêu Ngọc Hoàng dùng ba chiêu phá vỡ tuyệt chiêu, từ đó về sau trở nên sa ngã, suốt ngày chìm đắm trong nỗi ám ảnh của trận đó, tu vi không những tăng lên còn giảm đi, đến nay rơi xuống tầng cuối cùng của cấp chí tôn võ thuật, cũng khiến nhà họ Đậu trở thành một gia tộc kém nhất trong bảy gia tộc ở Vân Kiềm.
Điều đáng sợ nhất ở Tiêu Ngọc Hoàng không chỉ là võ công, mà còn là cách thức giết người của ông ta, ông ta không chỉ đánh bại đối thủ, mà còn hoàn toàn hủy họai tâm trí của người đó.
“Sư phụ tôi bảo gia chủ của các người ra đây, lẽ nào không nghe thấy sao?”.
Trần Sư Hành nhìn Đậu Hồng không có động tác gì, thế là quát lên một tiếng, đang định ra tay thì Tiêu Ngọc Hoàng đột nhiên giơ tay ra ngăn ông ta lại.
“Đậu Vạn Quy không muốn ra đây, tôi sẽ tự có cách khiến ông ta phải ra!”.
Tiêu Ngọc Hoàng hơi nghiêng đầu, bắt đầu há miệng, một luồng sóng âm vô hình tỏa ra từ trong miệng ông ta.
Ông ta gầm lên trong không trung, như rồng gầm phượng hót, cả nhà họ Đậu rung lắc mãnh liệt, sóng âm bao trùm toàn bộ, bọn Trần Sư Hành và Đậu Hồng vội vàng dùng nội lực bịt hai tai lại, còn những người nhà họ Đậu có tu vi thấp thì bị chấn động đến mức nội tạng đảo lộn, khóe miệng rỉ máu.
Công lực của Tiêu Ngọc Hoàng vô cùng mạnh, cho dù chỉ là dùng nội lực phát ra sóng âm, đều có sức công phá đáng sợ, mười mấy cánh cửa nhà họ Đậu bị vỡ nát ngay tại trận.
Đúng lúc này, một tiếng gầm dài vọng ra từ sâu bên trong nhà họ Đậu, càng lúc càng gần.
Trong mắt Tiêu Ngọc Hoàng thoáng lộ nụ cười, tiếng gầm đột nhiên dừng lại, từ sâu trong nhà họ Đậu, một bóng người đáp nhẹ lên nóng nhà, bay lướt hơn mười trượng, cuối cùng đứng trước mặt tất cả người nhà họ Đậu, đối mặt với Tiêu Ngọc Hoàng.
Ông ta mặc một chiếc áo mỏng, người gầy như thanh củi, trông không khác gì một ông lão gần đất xa trời, đã già đến mức không thể đoán được tuổi tác, chỉ có đôi mắt là có tinh thần quắc thước, mang vẻ không cam tâm và phẫn nộ, cứ thế nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngọc Hoàng.
“Tiêu… Ngọc… Hoàng!”.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói ra từng từ một, bất kỳ ai cũng đều có thể nhận ra được vẻ căm hận đến thấu xương tiềm ẩn trong lời nói đó.
Vẻ mặt Tiêu Ngọc Hoàng bình thản, mỉm cười gật đầu.
“Là tôi! Đậu Vạn Quy, 18 năm không gặp, ông đã già rồi!”.
Trong lời nói của ông ta mang vẻ cảm khái, tuổi tác của Đậu Vạn Quy cũng chỉ kém ông ta vài tuổi, năm nay cũng chỉ hơn 60 mà thôi.