Lí Thu Hà chưa hề lên tiếng, nhìn mọi người vì Diệp tiên sinh không đến dự mà mất hứng, trong lòng cô ta cười thầm không ngừng.
“Một đám ngu ngốc, các người làm sao biết được bây giờ Diệp tiên sinh đang ngồi đây ăn cơm với các người chứ?”.
Nghĩ đến đó, cô ta không nhịn được quay đầu nhìn Diệp Thiên. Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi này bình thường trông chẳng có gì nổi bật, nhưng một khi thể hiện tài năng thì sẽ là rồng thần trên trời, làm chấn động tất cả mọi người, không ai có thể vượt qua cậu.
“Đúng rồi, anh Bân!”.
Cố Giai Lệ vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng hỏi: “Anh gặp được Diệp tiên sinh chưa?”.
Lâm Thiếu Bân nghe thế mỉm cười, lắc đầu nói: “Diệp tiên sinh thân phận cao quý, sao chúng ta muốn gặp là có thể gặp được? Tháng trước anh vừa mới từ nước ngoài về, vẫn chưa gặp được cậu ta”.
“Nhưng anh nghe bố anh kể, Diệp tiên sinh rất trẻ tuổi, độ tuổi có thể chỉ xấp xỉ chúng ta”.
Nghe vậy, Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ và những người khác đều ngạc nhiên. Lần trước Sở Thần Quang đã nói với bọn họ Diệp tiên sinh rất trẻ tuổi, nhưng bọn họ đều nghĩ rằng cái gọi là “trẻ tuổi” kia chí ít cũng hơn ba mươi.
Hơn ba mươi tuổi có thể đứng đầu tỉnh Xuyên đã đủ khiến người ta kinh ngạc.
Bây giờ nghe Lâm Thiếu Bân nói vậy, bọn họ không còn gọi là kinh ngạc nữa, mà là khiếp sợ.
“Tuổi xấp xỉ chúng ta? Không phải chứ?”.
Lí Tinh Tinh ngạc nhiên kêu lên.
Ở độ tuổi như bọn họ còn đang lo chuyện thi vào đại học nào, hôm nay đi đâu uống trà sữa cà phê, hoặc là suy nghĩ đi mua sắm thì mua món gì.
Cho dù cao cấp hơn một chút thì cũng chỉ như Sở Thần Quang, nắm trong tay công ty trị giá mười triệu tệ, được người ta gọi là thanh niên trẻ tuổi tài cao.
Nhưng một người ở cùng độ tuổi với họ mà có thể đứng đầu tỉnh Xuyên, thống lĩnh các nhân vật lớn, trở thành Diệp tiên sinh được mọi người tôn sùng sao? Cứ như chuyện nghìn lẻ một đêm vậy.