Lạc Thất Sát kể lại những gì mình chứng kiến cho Bắc Thương Chân Quân.
"Tam hoa tụ đỉnh? Thật là thú vị, dải Ngân Hà từng có người tu được tam hoa tụ đỉnh, nhưng bây giờ đã tiến vào thế giới trung tâm dải Ngân Hà. Không ngờ mấy chục vạn năm trôi qua, lại xuất hiện thêm một người có thể ngưng tụ tam hoa tụ đỉnh".
Ông ta chậm rãi siết chặt tay, sau đó chậm rãi buông ra.
"Đi! Triệu tập cán bộ!".
Ở trại tập trung nô lệ, trời mưa càng lúc càng lớn. Trên đầu Diệp Thiên vẫn là chiếc lều che mưa, bên cạnh lại có Mai Nhược Lãnh túc trực. Cậu vận chuyển chân lực, tiếp tục đánh phá hai tầng cuối cùng.
Quả nhiên chưa tới nửa canh giờ, hai tầng phong ấn nhanh chóng được phá giải. Tu vi của cậu khôi phục đến kim đan tam phẩm.
Cậu mở mắt ra, vận chuyển một vòng chu thiên quanh cơ thể, điều hoà khí tức, sau đó đứng dậy. Cảm nhận khí lực dồi dào đã quay trở lại, ánh mắt cậu loé sáng.
"Cậu... mở được khoá Tinh Ngân rồi sao?", Mai Nhược Lãnh cũng đứng dậy, quan tâm hỏi.
"Ừ", Diệp Thiên quay đầu sang, nói: "Tôi giúp cô mở khoá Tinh Ngân".
Diệp Thiên nhấc tay, chân lực lan ra, đưa Mai Nhược Lãnh lên giữa không trung.
Phệ Thiên Thần Lực ngưng tụ thành vô số dòng khí, chia ra các phương hướng khác nhau chảy vào cơ thể Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh bỗng khựng người lại, cảm thấy toàn thân nóng bừng, một dấu ấn màu đen hiện lên giữa mi mày cô ta, bắt đầu biến dạng.
Dấu ấn màu đen nhanh chóng bị Phệ Thiên Huyền Lực ăn mòn, hóa thành một luồng khói đen, chui ra khỏi mi mày Mai Nhược Lãnh, biến mất giữa không trung.
Sau khi mở được khóa Tinh Ngân cho mình, biết được điểm yếu của nó nằm ở đâu, cậu giúp người khác mở khóa có thể rút ngắn thời gian không ít.
“Ầm”.
Chân lực như rồng tuôn thẳng lên trời, Mai Nhược Lãnh cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực, một cảm giác đã lâu không gặp.
Kim đan lục phẩm!
“Thực lực khôi phục rồi?”, Mai Nhược Lãnh vui mừng, không những thực lực khôi phục, mà còn tăng vọt từ kim đan tứ phẩm lên kim đan lục phẩm.
Hai người lần lượt mở khóa cho vài người khác, những người này lại tiếp tục mở khóa cho những người sau.
Diệp Thiên mỉm cười nhìn lại: “Đi thôi, tôi đưa cô đi lấy lại tất cả tôn nghiêm thuộc về cô!”.
Sau đó, cậu quay sang các nô lệ đang nhìn cậu với ánh mắt sáng rực.
“Các vị, nếu không diệt trừ Bắc Thương Chân Quân, dù mọi người có khôi phục thực lực cũng sẽ trở thành nô lệ dưới trướng ông ta! Nếu ai muốn thoát khỏi nơi này thì hãy theo tôi”.
Bây giờ Bắc Thương Chân Quân là mối đe dọa lớn nhất và duy nhất. Cậu biết nếu không lật đổ ách thống trị của Bắc Thương Chân Quân, không chỉ những nô lệ này không dược tự do, mà ngay cả mục đích cậu đến đây cũng không thể đạt được.
Các nô lệ đều không do dự mà hưởng ứng, bọn họ đã chờ giây phút này quá lâu.
“Đi thôi, chúng ta tiến quân Bắc Thương Các, tiêu diệt Bắc Thương Chân Quân!”.