Hanh Cáp Nhị Tướng rất quen thuộc với nhiều người, nhưng ít ai biết người truyền dạy võ nghệ và pháp thuật cho họ là ai.
Khéo thay Diệp Thiên có chút hứng thú với lịch sử lâu đời kỳ ảo đặc sắc này, cũng đã đọc nhiều sách sử thần thoại. Trong sách cổ có ghi chép sư phụ của Hanh Cáp Nhị Tướng tên là Độ Ách, được người đời gọi là Độ Ách Chân Nhân.
“Trịnh Luân, Trần Kỳ?”.
Phong Hậu cảm thấy hai cái tên này khá lạ lẫm, suy nghĩ một lúc mới nói: “Trước khi chúng tôi rời khỏi Trái Đất đến sao Ly, hình như ông ấy đã thu nhận hai đồ đệ, truyền cho bọn họ Tị Khẩu Thôn Tức Chi Pháp, chỉ là tôi không biết tên hai đồ đệ của ông ấy”.
Diệp Thiên nghe vậy âm thầm gật đầu. Tính ra không ai biết được tuổi thật của Độ Ách Chân Nhân, song ông ấy đã là sư phụ của Hanh Cáp Nhị Tướng, chắc chắn là ở thời đại trước Phong Thần, cũng trước Triều Thương, thậm chí có thể ngược dòng đến thời kỳ Nghiêu Thuấn Vũ, thậm chí còn xa hơn.
Nếu tính như vậy, Độ Ách Chân Nhân và những người như Hoàng Đế là các nhân vật cùng thời đại. Ông ấy trở thành thành viên cốt cán của Hiên Viên Điện cũng không có gì lạ.
“Ông ấy bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn là vì sao?”.
Diệp Thiên nhìn sang Phong Hậu, hỏi tiếp.
“Chuyện này vẫn phải kể đến một nghìn năm trước!”.
“Lúc đó Hoàng Đế chuẩn bị điều động toàn bộ chiến lực Hiên Viên Điện khai chiến chính diện với thần điện Thái Dương. Mặc dù Độ Ách và tôi không tán thành, nhưng lại không lay động được quyết định của Hoàng Đế. Trong lòng tôi và Độ Ách đều hiểu rõ, khi đó chúng tôi đối đầu với thần điện Thái Dương, có thể nói phần thắng không tới năm mươi phần trăm”.
“Để có thể tăng cường chiến lực của Hiên Viên Điện, tôi và Độ Ách giấu Hoàng Đế, âm thầm quyết định tới Tinh Ngân Chi Nhãn, hi vọng có thể giành được kỳ ngộ trong đó. Cuối cùng Độ Ách bảo tôi ở lại ổn định toàn cục, một mình ông ấy vào Tinh Ngân Chi Nhãn”.
Nói đến đây, ánh mắt Phong Hậu ảm đạm đi, cảm khái nói: “Nhưng chuyến đi đó ông ấy không trở lại, thậm chí trận chiến một nghìn năm trước, ông ấy cũng không thể tham gia, đến bây giờ sống hay chết cũng chưa biết”.
Ánh mắt Diệp Thiên dao động, cuối cùng cậu cũng hiểu, năm đó vì trận quyết chiến mà Độ Ách và Phong Hậu đều chuẩn bị mạo hiểm, đi đến Tinh Ngân Chi Nhãn tìm kiếm kỳ ngộ, hi vọng nâng cao sức mạnh của mình trong thời gian ngắn. Nhưng cuối cùng chỉ có một mình Độ Ách đi, bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn nháy mắt đã một nghìn năm.
“Bên trong Tinh Ngân Chi Nhãn bí ẩn khó dò. Năm xưa tu vi của Độ Ách cũng chỉ kém hơn tôi một chút, là nguyên anh nhất phẩm. Ông ấy vào trong đó thì bặt vô âm tín, một nghìn năm không rõ tung tích, có thể thấy mức độ nguy hiểm của nó”.
“Cho nên tôi mới băn khoăn như vậy”.
Trong mắt Phong Hậu tràn ngập sự giằng co. Diệp Thiên không phát biểu nửa câu cách nghĩ về chuyện này, cậu hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Phong Hậu lúc này.
Năm xưa để phò tá Hoàng Đế chiến đấu với thần điện Thái Dương, hai người họ vốn định cùng nhau vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cuối cùng Độ Ách lại quyết định để Phong Hậu ở lại trông coi toàn cục, một mình đi vào, kết quả bị nhốt trong đó. Bây giờ thực lực của Phong Hậu đã khôi phục đỉnh cao, Tinh Ngân Chi Nhãn mở ra lần nữa, chắc chắc ông ấy muốn vào cứu Độ Ách hơn ai hết.
Nhưng bây giờ Hiên Viên Điện đang chờ khôi phục, hơn nữa sắp đến trận quyết chiến với ngũ đại thượng tông một tháng sau. Nếu ông ta vào Tinh Ngân Chi Nhãn, không may bị nhốt trong đó, đồng nghĩa Hiên Viên Điện lại mất đi lực chiến lớn.
Nhất thời, Diệp Thiên và Phong Hậu đều rơi vào trầm mặc. Một lúc sau, Diệp Thiên mới lên tiếng: “Ông vừa mới nói Tinh Ngân Chi Nhãn mười năm mở một lần, nếu vậy chi bằng đợi trận quyết chiến này qua đi, mười năm sau chúng ta lại cùng nhau đi đến Tinh Ngân Chi Nhãn cứu Độ Ách?”.
Phong Hậu nghe vậy, trong mắt lóe lên tia sáng, nhưng hồi sau lại lắc đầu: “Chuyện này tôi cũng đã suy xét, nhưng nói thật, khả năng không cao”.