“Dương U Minh!”.
Ba chữ ngắn ngủi, nhưng Phong Hậu giống như dùng hết sức lực, rít ra từ kẽ răng, trong giọng nói chứa đầy sát ý và phẫn nộ.
Người đàn ông áo trắng đột nhiên xuất hiện lại mỉm cười, nói: “Phong Hậu, nghìn năm không gặp, ông vẫn còn nhớ tên của tôi”.
“Nhớ?”, trong mắt Phong Hậu lóe lên tia sáng đáng sợ, nhắm thằng vào người đàn ông áo trắng.
“Há chỉ là nhớ? Năm xưa ông tàn sát gần nghìn người của Hiên Viên Điện chúng tôi, lại đuổi tận giết tuyệt những thành viên còn lại của Hiên Viên Điện. Mỗi ngày mỗi đêm trong một nghìn năm nay, những chuyện này vẫn rõ ràng trước mắt tôi, không dám quên!”.
“Hơn nữa, vết thương của tôi không phải cũng nhờ ông ban cho hay sao?”.
Người đàn ông áo trắng nghe vậy cũng không phủ nhận, nụ cười trên mặt chưa từng thay đổi: “Đó là một cuộc chiến tranh, đã là chiến tranh thì sẽ có thắng thua thương vong, đó là quy luật thép!”.
“Không bàn tới lập trường giữa tôi và ông, tôi vẫn luôn trân trọng “người bạn” là ông!”.
“Bạn?”, Phong Hậu khịt mũi, lạnh lùng nói: “Bạn của tôi tên là Dương Hoa, chứ không phải Dương U Minh!”.
“Vào lúc tôi biết ông làm việc cho thần điện Thái Dương, giúp kẻ xấu làm việc ác, tình bạn giữa tôi và ông đã chấm dứt!”.
“Giúp kẻ xấu làm việc ác?”, Dương U Minh khẽ lắc đầu.
“Thế nào là đúng, thế nào là sai?”.
“Thế nào là chính nghĩa, thế nào là tà ác?”.
“Mọi thứ chỉ là kết quả của quy luật cá lớn nuốt cá bé mà thôi!”.
Ông ta nói đến đây, trong mắt cũng lóe lên tia sáng sắc bén: “Nói cho cùng cũng là câu nói đó!”.
“Thắng làm vua!”.
Nhìn Dương U Minh có ân oán dây dưa với mình ở trước mặt, Phong Hậu đang định nói tiếp, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói làm gián đoạn cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Hay cho câu thắng làm vua!”.
Người lên tiếng chính là Diệp Thiên.
“Nói cho cùng, nắm đấm của ai mạnh thì người đó là chúa tể!”.
“Nếu các người thích dùng nắm đấm để nói chuyện thì lần này hãy xem xem nắm đấm của ai mạnh hơn!”.
Dương U Minh nghe tiếng quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người Diệp Thiên.