Sức mạnh của gã bắt đầu dâng cao vào giờ khắc này. Xương cốt, tứ chi, cơ thể giống như được kích hoạt, tham lam mà điên cuồng hấp thu ma khí dưới đáy hồ máu. Mặt mũi vốn đã thối rữa cũng khôi phục với tốc độ cực kỳ nhanh, mau chóng quay lại gương mặt tuấn tú khi xưa.
An Hà Đạo dõi theo Thiên Luân một lúc, sau đó mới quay người rời đi, giọng nói truyền từ xa tới.
“Tu luyện cho tốt đi, ma khí trong Hồ Ma này đủ để anh đột phá lên nguyên anh thất phẩm, thậm chí càng cao”.
“Đợi anh xuất quan là có thể tìm Diệp Lăng Thiên phân cao thấp lần nữa”.
Dứt lời, An Hà Đạo đã biến mất. Thiên Luân không quan tâm đến điều này, ngược lại tinh thần lắng đọng, chuyển hóa mỗi một tia ma khí thành sức mạnh của mình, bắt đầu tu luyện điên cuồng…
Ở điện chính của thần điện Thái Dương, An Hà Đạo quay trở lại, nhìn Dương Diệt Sinh đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, gã không khỏi lên tiếng: “Chưởng môn, cứ để Thiên Luân sử dụng Tu Di Ma Giới nâng cao thực lực như vậy có phải là nuôi một mầm họa không?”.
“Nếu thực lực hắn lên đến nguyên anh thất phẩm, với thiên phú dị bẩm của tộc Đông Minh, muốn khiến hắn khuất phục e rằng sẽ khó hơn nhiều”.
Dương Diệt Sinh không mở mắt ra, cười nhạt nói: “Kiếm Bộc, không cần lo lắng”.
“Dù hắn có đạt đến nguyên anh thất phẩm, hoặc là đạt đến nguyên anh cửu phẩm, đối với tôi mà nói không có gì khác nhau, muốn bắt hắn dễ như trở bàn tay”.
“Cái tôi thật sự coi trọng là tộc văn của tộc Đông Minh, chỉ có thứ đó là không thể dùng thủ đoạn cướp lấy, khi nào hắn tự nguyện giao ra, tôi mới có thể tự do sử dụng”.
Ông ta vừa nói xong, bỗng nhiên mở mắt ra. Ông ta nhấc tay, lòng bàn tay có ánh sáng máu nhàn nhạt hội tụ, sau đó vô số đường máu từ xung quanh ngưng tụ lại, hình thành một quả cầu máu với kích thước khoảng một trượng, lơ lửng trên đỉnh đầu ông ta.
Trong quả cầu máu đó chứa khí tức huyết mạch cực kỳ nồng đậm, còn chứa sức mạnh vô cùng dồi dào mạnh mẽ, mà số khí tức huyết mạch này lại có bảy tám phần tương tự của Thiên Luân.