Một đám mây hình nấm chậm rãi dâng lên, bao phủ phạm vi mấy trăm trượng. Sau đó, một bóng người phóng ngược ra từ trong mây khói, lùi ra xa trăm mét, đó là Diệp Thiên.
Bước chân cậu lảo đảo, lùi liên tục hai mươi bước mới ổn định được cơ thể. Nơi vai phải cậu xuất hiện vết kiếm sâu đến tận xương, máu chảy dọc theo cánh tay.
Lúc này, khói bụi phía trước cũng tan đi, hiện ra bóng dáng An Hà Đạo đứng giữa không trung. Chỉ là, vẻ mặt An Hà Đạo vô cùng u ám, trên mặt có vẻ không tin nổi.
Vào giờ phút này, ống tay áo bên trái của gã đã nổ tung biến mất, để lộ cánh tay trái gầy trơ xương. Ở mu bàn tay trái của gã loáng thoáng có một vết máu, máu tươi không ngừng tràn ra, rơi xuống đất.
“Cậu lại có thể làm tôi bị thương?”.
An Hà Đạo nhìn vết thương nơi mu bàn tay, cảm giác đau mơ hồ lan ra, trong lòng cảm thấy không thể tin được.
Diệp Thiên chỉ là kim đan tam phẩm, dù có sử dụng hoa chỉ cảnh nhưng sao có thể phát huy được sức mạnh như thế?
Gã không tin mình đường đường là cao thủ xếp hạng chín trên bảng xếp hạng tiên của dải Ngân Hà, tu sĩ nguyên anh thành danh một nghìn năm, thế mà lại bị một kim đan tam phẩm đánh bị thương?
Từ sau trận chiến với Hiên Viên Điện một nghìn năm trước, trong một nghìn năm này, gã chưa bao giờ bị thương. Cảm giác bị thương khiến gã cảm thấy vô cùng mới mẻ, nhưng cũng cực kỳ phẫn nộ!
Gã nhấc cánh tay lên, lưỡi lướt qua vết thương, liếm vết máu vào trong miệng. Lúc này, ánh sáng trong mắt gã trở nên hung dữ, khát máu hơn.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi sẽ khiến cậu sống không được, chết không xong!”.
Tiếng nói rét lạnh vang lên, trên đỉnh đầu An Hà Đạo đột nhiên có vài luồng khí màu tím hội tụ. Sau đó, khí tím ngưng tụ thành mảng, nhẹ nhàng xao động, dần dần hình thành một nụ hoa màu tím rực rỡ, nở rộ giữa trời.
Hoa chỉ cảnh!
“Hoa chỉ cảnh?”.
Nhìn đóa hoa màu tím lơ lửng trên đỉnh đầu An Hà Đạo, Diệp Thiên nheo mắt lại.
Thực lực của An Hà Đạo đã đủ đáng sợ, chỉ riêng kiếm ý và kiếm thế là có thể chém đôi đất trời, Diệp Thiên không ngờ gã lại có cả hoa chỉ cảnh.
Mặc dù đóa hoa chỉ cảnh này có màu tím, nhưng màu tím lại cực kỳ nhạt. Đối với hoa chỉ cảnh mà nói, màu sắc càng nhạt thì uy lực càng mạnh, rõ ràng hoa chỉ cảnh của An Hà Đạo cũng không tầm thường.
“Có thể buộc tôi phải dùng tới hoa chỉ cảnh, xem như cậu là người đầu tiên trong một nghìn năm nay!”.
An Hà Đạo không buồn không vui, nhìn thẳng Diệp Thiên, giống như một vị thần linh nhìn xuống chúng sinh.
Gã cầm kiếm Tinh Thần trên tay, bước từng bước trên hư không. Mỗi một bước hạ xuống giống như lặng lẽ đi theo một tiết tấu kỳ diệu nào đó, hợp thành một thể với đất trời. Cơn bão kiếm thế mạnh mẽ lan rộng xung quanh người gã, mãnh liệt hơn trước kia. Diệp Thiên cảm giác không gian trước mặt đột nhiên trở nên cực kỳ nguy hiểm, ngay cả hoa không màu trên đỉnh đầu cậu cũng cảm ứng, bắt đầu lập lòe lúc sáng lúc tối. Đó là dấu hiệu khi nó phát hiện được áp bách và nguy hiểm.