“Vù!”.
An Hà Đạo nắm chuôi kiếm trong tay, chỉ nghe tiếng kiếm to rõ vang lên, một thanh trường kiếm đen nhánh giản dị được gã rút ra từ sau lưng.
Đối mặt với hoa chỉ cảnh không màu trên đỉnh đầu Diệp Thiên, gã không hề có vẻ sợ hãi giống như những người khác, ngược lại trong mắt lóe lên ý chí chiến đấu dâng tràn, khác hoàn toàn với kiếm thủ vô thượng bình tĩnh trước kia.
Tay gã cầm trường kiếm chỉ về phía Diệp Thiên, gã còn chưa ra tay, kiếm thế tích lũy trên người đã tràn ngập khắp không gian. Thỉnh thoảng có vài con chim bay ngang chân trời không kịp phát ra tiếng kêu đã bị kiếm ý mãnh liệt chém thành sương máu.
Diệp Thiên cảm thấy sức gió ép sát trước mặt, như dao cắt vào da thịt, giống như có vô số lưỡi dao nhỏ lướt qua người cậu.
“Còn chưa ra tay, chỉ kiếm thế đã có uy lực như vậy?”.
“Tu sĩ nguyên anh của thần điện Thái Dương quả nhiên không tầm thường”.
Diệp Thiên âm thầm kinh ngạc, nhưng vẻ mặt lại không có quá nhiều thay đổi. Kiếm thế của An Hà Đạo tuy mạnh, nhưng phòng ngự xác thịt của cậu vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ.
“Kiếm này tên là Tinh Thần, dài bốn thước bốn, được rèn từ lửa thần Thái Dương. Hôm nay, tôi sẽ dùng nó lấy đi tinh thể Trái Đất trong người cậu!”.
An Hà Đạo nói với vẻ mặt lạnh lùng. Chữ cuối cùng vừa dứt, gã đột nhiên vung tay, cổ kiếm đen nhánh thuận theo đó chém ngang tới, một đường kiếm khí đổ xuống.
“Vù!”.
Một kiếm hạ xuống, trong hư không như hình thành một lạch trời, chia đất trời làm đôi. Thiên Luân đứng phía sau cảm thấy ma khí trong cơ thể mình run rẩy, rụt về sâu trong cơ thể gã, giống như gặp phải khắc tinh.
Nhìn kiếm khí chém tới, Diệp Thiên không lùi bước. Nhẫn không gian ở ngón giữa của cậu tỏa ra một luồng sáng kỳ dị, một thanh trường thương toàn thân màu đen bỗng chốc được cậu nắm trong tay. Đó là vũ khí mà đệ tử ngoại môn tinh nhuệ của thần điện Thái Dương mới có tư cách sử dụng.
Thương Hắc Tử!
Năm xưa, sau trận đại chiến với Cam La, cậu đã lấy thương Hắc Tử và Tử Kim Luân cất vào trong nhẫn không gian. Bây giờ, cậu lại dùng thương hắc Tử để đối phó với thần điện Thái Dương.
Diệp Thiên cầm thương, cơ thể kéo căng thành trạng thái dây cung, giống như vầng trăng tròn. Sau đó, cơ thể kéo căng đột nhiên bật ra, tay phải cầm thương Hắc Tử đưa lên đỉnh đầu.
Phệ Thiên Huyền Lực nhuộm mũi thương của thương Hắc Tử thành màu xanh lam, ánh sáng lan tỏa bốn phía. Sau đó, thương phóng ra như rồng, đâm thẳng vào nơi sắc bén của kiếm khí.
“Vù vù!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!