Lúc nãy gã sử dụng Ma Đao Cách Thế, rõ ràng cảm giác được Diệp Thiên đang định sử dụng sức mạnh chống đỡ, nhưng cuối cùng lại dừng động tác. Mọi chuyện hiển nhiên đều là do An Hà Đạo nhúng tay vào.
“Hừ!”, trên khuôn mặt lạnh lùng của An Hà Đạo hiện lên nụ cười khinh thường.
“Anh nghĩ nếu tôi không ra tay, một đao của anh có thể dễ dàng đánh trúng cậu ta thế sao?”.
“Khốn nạn!”, nghe An Hà Đạo nói, lửa giận trong lòng Thiên Luân lập tức thiêu đốt.
“Tôi đã lấy được cây Thánh Linh và linh mạch trong di tích, ân tình Dương Diệt Sinh cứu tôi xem như đã trả xong. Đây là chuyện giữa tôi và Diệp Lăng Thiên, bất cứ ai cũng không có tư cách nhúng tay vào!”.
“Anh dám âm thầm gây cản trở, muốn chết?”.
Gã vừa dứt lời đã đánh ra một chưởng, chưởng phong sắc bén như đao chém nghiêng xuống.
Gã chỉ đứng cách An Hà Đạo khoảng một trượng, chưởng đao này hoàn toàn không có khoảng cách thời gian nào, chém thẳng đến cổ An Hà Đạo.
“Keng!”.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, Thiên Luân cảm thấy mu bàn tay truyền tới cơn đau, trong nháy mắt cả cánh tay tê dại, hơi run rẩy. An Hà Đạo để mặc gã chém vào cổ mình, chỉ hơi nghiêng cổ đi, không hề có chút tổn thương nào.
“Cái gì?”.
Ánh mắt Thiên Luân sững sờ, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. An Hà Đạo có danh hiệu “Vô Song Kiếm Bộc”, vang danh khắp dải Ngân Hà nhờ vào kỹ năng kiếm pháp tuyệt diệu của gã.
Thiên Luân không ngờ An Hà Đạo trừ kiếm pháp tuyệt diệu ra, còn có xác thịt mạnh đến mức này, có thể chặn một đòn dốc hết sức của gã.
“Đây là… đạo thể?”.
Thiên Luân kinh hãi. Gã cảm nhận được bên ngoài cơ thể An Hà Đạo có một lớp ánh sáng màu đen nhàn nhạt. Tuy ánh sáng này không mạnh lắm, nhưng lại cực kỳ thuần khiết, giống như đã hình thành một dòng nước lưu chuyển khắp mọi nơi trên cơ thể An Hà Đạo, có thể phòng chống và làm tan biến đòn tấn công từ bên ngoài.
“Thiên Luân, đừng tự cao tự đại quá!”.
An Hà Đạo đỡ chưởng đao của Thiên Luân, chậm rãi chỉnh thẳng cổ lại.
“Tộc Đông Minh thống trị dải Ngân Hà khi xưa đã trở thành lịch sử từ lâu rồi. Anh chỉ là hậu duệ cuối cùng của tộc Đông Minh mà thôi!”.
Chữ cuối cùng vừa dứt, An Hà Đạo khẽ nhấc tay lên, nhẹ nhàng vung chưởng.
“Vù!”.
Chỉ một chưởng đã ngưng đọng thành luồng gió to lớn mạnh mẽ, Thiên Luân thậm chí còn chưa kịp chống đỡ đã bị thổi bay ra xa mấy chục trượng, cả người loạng choạng.
“Anh…”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!