Vào khoảnh khắc bóng dáng Thiên Luân biến mất, không gian xung quanh hoàn toàn sụp đổ, vô số dòng chảy rối không gian tràn ra từ bốn phương tám hướng, tạo thành thế hợp vây, bao vây Diệp Thiên và hai người còn lại vào bên trong.
“Tên khốn đó!”.
Người trung niên mặc huyết vào và người đàn ông ở trần cảm nhận được dao động không gian cuồng bạo ở xung quanh, lập tức nổi giận quát lên.
Bọn họ không ngờ Thiên Luân lại làm vậy, nhân lúc bọn họ ra tay với Diệp Thiên mà chủ động phá vỡ không gian, khiến cho không gian mà Mộ Chủ Bắc Hoang tạo ra hoàn toàn đổ sụp.
Một khi không gian đổ sụp, không chỉ có mọi sự vật tồn tại trong không gian này tan tành mây khói, không còn tồn tại, mà dòng chảy rối không gian sinh ra bởi nó cũng đủ để hủy diệt vạn vật, dập tắt mọi sự sống.
Đòn tấn công của Thiên Luân chẳng khác nào định chôn vùi bọn họ trong không gian này.
Diệp Thiên không hề bất ngờ với việc này. Khi Thiên Luân ra tay với linh mạch trước một bước, làm mất sự cân bằng linh lực ở không gian này, dẫn đến không gian có khuynh hướng tan vỡ, cậu đã dự liệu trước, cũng đã tính đến tình huống không gian sụp đổ hoàn toàn. Chỉ là không ngờ Thiên Luân lại dứt khoát quả đoán như vậy, thậm chí xem không gian sụp đổ như một phương thức tấn công chủ động.
“Gào!”.
Xung quanh xuất hiện đến mấy chục hố đen vũ trụ, không gian méo mó hình thành dòng chảy rối không gian, tiến về phía ba người bao gồm Diệp Thiên. Ngay lúc đó, người đàn ông ở trần đột nhiên quát lên một tiếng.
“Vù!”.
Sau lưng hắn xuất hiện một bóng sói khổng lồ, sau đó bóng sói ngửa đầu lên trời, phát ra tiếng hú thê lương. Trong tiếng sói hú, bóng người hắn lại không ngừng thu nhỏ, cuối cùng hóa thành một đốm đen to bằng ngón tay cái.
“Bí pháp - Thiên Lang Độn Thuật!”.
Tiếng quát lớn vang lên, đốm sáng màu đen chui thẳng vào một trong số hố đen vũ trụ.
Trong dòng chảy rối không gian đáng sợ, đốm sáng to bằng ngón tay cái trông vô cùng nhỏ bé yếu ớt. Nhưng nó lại giống như một con cá trong biển lớn, mặc cho sóng gió to lớn thế nào vẫn chìm nổi theo dòng chảy, xuôi theo dòng chảy, không bị dòng chảy rối không gian xâm thực quá nhiều, dần dần biến mất trong đó.
Nhìn thấy cảnh ấy, đôi con ngươi của Diệp Thiên thu nhỏ lại, chứa đựng sự ngạc nhiên. Trước mặt dòng chảy rối không gian, cho dù là một vị nguyên anh chân chính cũng sẽ nếm mùi đau khổ, khó rút lui mà không bị thương tổn gì. Nhưng người đàn ông ở trần lại dùng thủ đoạn thần kỳ đi theo hố đen vũ trụ ra ngoài, đúng là khiến người ta kinh ngạc.
“Hừ, cái tên Lang tộc vũ trụ vẫn thích dùng bí thuật không gian như vậy!”.
Người trung niên mặc huyết bào ở bên cạnh khịt mũi khinh thường, sau đó ông ta không quan tâm đến Diệp Thiên, lập tức bay lùi về sau.
Trong lúc ông ta lùi lại, sau lưng đột nhiên mọc ra hai cánh dơi che khuất ánh mặt trời. Cánh dơi rung lên, tạo ra luồng gió cực mạnh, tốc độ của ông ta cũng được vận chuyển đến cực hạn, nhanh hơn gấp sáu lần tốc độ âm thanh, lao vọt về phía khe hở giữa hai hố đen không gian còn chưa khép lại hoàn toàn.
Đó là mối liên hệ duy nhất còn sót lại với thế giới bên ngoài trước khi không gian tan vỡ, nhưng muốn xông qua đó cần có tốc độ rất nhanh và thể xác vô cùng cứng cáp, đối với Huyết tộc vũ trụ mà nói lại không có gì phải lo lắng.
Người trung niên mặc huyết bào đâm thẳng qua khe hở đó, hố đen không gian hai bên đã cắn nuốt đến nơi cánh của ông ta. Dòng chảy rối không gian khuấy nát phần ngoài cánh dơi vô cùng sắc bén, cơn đau kịch liệt khiến ông ta rên lên thành tiếng, nhưng điều đó không hề ngăn cản bóng hình của ông ta.