Cùng lúc đó, ở phía Tây của cung điện lơ lửng, một bóng người đứng giữa không trung. Xung quanh gã khói đen lượn lờ, khí tức âm u tà ác, cỏ cây xung quanh bị khói đen dính phải đều khô héo chết đi.
Người đó chính là Thiên Luân mang nhiều thù oán với Diệp Thiên.
Sắc mặt Thiên Luân dữ tợn xấu xí, tay gã khẽ siết lại. Trước mặt gã, một cao thủ tu sĩ tu vi đạt đến kim đan thần phẩm bị một luồng khói đen bao phủ, vô số huyết khí tràn ra từ trong khói đen, kèm theo những tiếng la hét thảm thiết, thê lương mà rợn người.
Ở phía sau Thiên Luân, một thân cây cao chọc trời tỏa ra linh khí mạnh mẽ đang lặng lẽ đứng đó. Cây này có vẻ ngoài giống hệt như cây Thánh Linh mà đám Diệp Thiên đã nắm giữ, nó cũng là cây Thánh Linh.
“Soạt!”.
Đúng lúc đó, bàn tay Thiên Luân bỗng siết chặt, trong khói đen trước người gã vang lên tiếng động khẽ, nghe như là tiếng máu thịt nổ tung. Sau đó, khói đen tan đi, trong không khí chỉ hiện ra một làn sương màu máu, không còn thấy bóng dáng của vị kim đan thần phẩm đó nữa.
Ở khoảng cách một trăm trượng trước mặt Thiên Luân, có một nhóm cao thủ tu sĩ hội tụ. Bây giờ bọn họ đều nhìn Thiên Luân với ánh mắt cực kỳ sợ hãi, giống như nhìn thấy ma quỷ.
Bởi vì đây đã là vị kim đan thần phẩm thứ năm biến mất một cách quỷ dị trong tay Thiên Luân.
“Trên đời này có nhiều kẻ không sợ chết”, Thiên Luân buông tay ra, trong mắt có vẻ khinh thường và thờ ơ.
“Đáng tiếc, chỉ có mỗi quyết tâm dũng cảm tiến bước mà không có tài cán gì!”.
Gã vừa nói vừa bước tới chỗ đám tu sĩ, mỗi bước đặt xuống đều giống như nhịp điệu của thần chết, đánh vào trái tim yếu đuối của bọn họ.
Một lúc sau, các cao thủ tu sĩ đều quay đầu bỏ chạy, chật vật chạy trốn không dám ngoảnh đầu lại. Cảnh này giống hệt với tình hình nơi đám người Diệp Thiên.
Nhìn bọn họ chạy trốn, Thiên Luân khịt mũi khinh thường, sau đó mới thu hồi tầm nhìn, quay người về phía cây Thánh Linh ở phía sau.
“Thứ mà Dương Diệt Sinh muốn là nó phải không?”.
Dứt lời, bên cạnh lập tức có người trả lời: “Thưa sứ giả, chưởng giáo đã đặc biệt dặn dò, cây Thánh Linh này chính là thứ mà chưởng giáo nói rõ phải mang về. Đây cũng là một trong hai thứ quan trọng nhất trong di tích của Mộ Chủ Bắc Hoang lần này”.
Người trả lời chính là trưởng lão của Dương Thần Vực, Đới Mông Phi.
Ở Dương Thần Vực, lãnh đạo cao nhất được gọi là chưởng môn, còn chưởng giáo là chỉ Dương Diệt Sinh.
“Một trong hai thứ quan trọng nhất?”, ánh mắt Thiên Luân hơi dừng lại, liếc xéo về phía Đới Mông Phi: “Ý ông là trong di tích này còn một thứ nữa có thể sánh ngang với cây Thánh Linh?”.
“Phải!”, Đới Mông Phi trịnh trọng gật đầu, giọng nói sâu xa.