“Nhưng nếu có quả Hồn Anh này, với dược hiệu thần kỳ của nó nhất định có thể giúp thầy chữa trị linh hồn, đồng thời khôi phục sức chiến đấu ở thời kỳ cực thịnh”.
“Ồ?”, Diệp Thiên yên lặng nghe Ôn Thắng Nam nói xong, ánh mắt dao động.
“Quả Hồn Anh này còn có năng lực như vậy sao?”.
Thầy mà Ôn Thắng Nam nhắc tới đương nhiên là Phong Hậu. Diệp Thiên cũng từng nghĩ cách đối phó với vấn đề linh hồn bị tổn thương của Phong Hậu, nhưng với năng lực của cậu chỉ có thể làm chậm khoảng cách giữa những lần phát tác chứng điên cuồng của Phong Hậu, đồng thời rút ngắn thời gian phát tác, chứ không thể chữa trị hoàn toàn. Bởi vì sức mạnh linh hồn bị tổn thương thì rất khó để dùng ngoại lực chữa trị.
Khi xưa linh hồn Hoa Lộng Ảnh bị tổn thương, cậu cũng không có cách nào, cuối cùng cũng phải đi tìm hoa Bạch Ám trong hang ma phương Tây mới giành được một cơ hội sống cho Hoa Lộng Ảnh.
Bây giờ nghe Ôn Thắng Nam nói, rõ ràng quả Hồn Anh này có công hiệu tương tự như hoa Bạch Ám, thậm chí là mạnh hơn. Nếu vậy, Phong Hậu sẽ có hi vọng được chữa khỏi, cũng tăng thêm một lớp bảo hộ để sau này tuyên chiến toàn diện với thần điện Thái Dương.
“Tốt lắm!”, nghĩ đến đó, Diệp Thiên nhếch miệng cười, trong mắt hiện lên sự sắc bén đáng sợ.
“Chuyến đi đến di tích lần này hãy xem chuyện tìm được quả Hồn Anh làm nhiệm vụ quan trọng đầu tiên!”.
Cậu cho mọi người xem quả Hồn Anh trong tay, thản nhiên nói: “Quả Hồn Anh trong tay tôi tuy chưa mục nát, nhưng đã trải qua vô số năm tháng. Trừ việc vẫn còn linh khí tràn trề ra, dược hiệu của nó đã mất gần hết, không còn tác dụng gì quá lớn”.
“Tuy nhiên, ở đây từng là động tiên được chọn lọc kỹ càng của Mộ Chủ Bắc Hoang, quả Hồn Anh đã xuất hiện ở nơi này, có lẽ không phải trùng hợp. Theo suy đoán của tôi, trong cung điện rộng lớn trên không này khả năng cao sẽ có cây Thánh Linh tồn tại. Chỉ cần tìm được cây Thánh Linh, chung quy vẫn còn một tia hi vọng!”.
Những người khác nghe thấy đều gật đầu. Khác với quả Hồn Anh đã lìa cành, cây Thánh Linh là cây thần chân chính, rễ cắm xuống đất, hấp thu tinh hoa linh khí đất trời làm suối nguồn sinh mệnh.
Cung điện trên không này là động tiên của Mộ Chủ Bắc Hoang để lại, linh lực dồi dào, cho dù đã trải qua nhiều năm cũng sẽ không khô héo suy tàn.
Chuyến đi đến di tích lần này có tìm được quả Hồn Anh hay không, chỉ có thể nói là hoàn toàn dựa vào vận may.
Trong lúc cả nhóm chuẩn bị tiếp tục đi tới, ánh mắt Diệp Thiên bỗng nhiên nghiêm nghị hẳn lên. Cùng lúc đó, ở một lối vào khác của cung điện mà bọn họ đang đứng có một tiếng xé gió chói tai vang lên. Ba bóng người bay vụt tới nhanh như chớp, trận gió bọn họ tạo ra phá nát tất cả ngăn tủ nơi nó đi qua.
Ba người đó đều là đàn ông trung niên, mặc áo xám, vẻ ngoài trông rất giống nhau, dường như là anh em sinh ba.
Ba người vừa đến nơi, không quan tâm đến đám người Diệp Thiên, mà nhìn quanh trong điện, giống như đang tìm gì đó.