Bọn họ biết muốn vào di tích từ nơi này chỉ còn là hi vọng xa vời, Diệp Thiên phá hủy lối vào không gian, đập tan mọi suy tính tốt đẹp của bọn họ…
Trong một hành lang cổ xưa, Ôn Thắng Nam và các đệ tử Hiên Viên Điện đang nhìn Diệp thiên thu hồi ngọn lửa, vô cùng thắc mắc.
“Thần Tử, vì sao cậu lại hủy lối vào không gian? Như vậy thì chúng ta lấy được bảo vật hoặc truyền thừa trong di tích này rồi làm sao rời đi?”.
“Không cần lo lắng!”.
Diệp Thiên thản nhiên nói: “Tôi đã để lại một dấu ấn tinh thần ở bên ngoài, đợi mọi người lấy được truyền thừa hoặc bảo vật tương ứng, tôi có thể lợi dụng dấu ấn tinh thần đó tạo nên một con đường không gian mới, dẫn mọi người rời đi”.
“Còn về việc vì sao hủy đi lối vào không gian, không phải rất đơn giản sao?”.
“Lối vào này là tôi giành được, bọn họ muốn lợi dụng sơ hở chiếm lợi thì cứ nằm mơ đi!”.
Nói xong, cậu chắp tay tiến lên, đi ở phía trước mọi người, dẫn mọi người đi đến cuối hành lang. Ở đó mới là lối vào thật sự của cung điện trên không trung này.
Diệp Thiên vừa tiến tới, vừa lan tỏa sức mạnh tinh thần của mình ra, che phủ và điều tra đơn giản về tòa cung điện này. Nhưng chốc lát sau, cậu lại biến sắc.
“Thú vị, tòa cung điện này không những có diện tích rất lớn, mà còn xây bằng một loại vật liệu nào đó có thể ngăn sức mạnh tinh thần thăm dò, ngay cả tôi cũng không thể nhìn thấu toàn bộ”.
Trong cảm tri của cậu, tòa cung điện trên không này ít nhất có diện tích gấp năm lần Hiên Viên Điện, tương đương với khu vực trung tâm của một thành phố loại nhỏ vừa. Hơn nữa, lối đi trong này phức tạp rắc rối, mỗi một con đường đều hướng tới một khu vực độc lập, giống như mê cung vậy.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên đã tiếp tục tiến hóa sau khi tu thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể. Mặc dù vẫn chưa đạt đến trình độ thần du Thái Hư, thần thức ngao du nghìn dặm như tu sĩ cảnh giới nguyên anh, nhưng đã có thể phóng ra bên ngoài với khoảng cách rất xa, bao quát cả toà cung điện này không thành vấn đề.
Cậu tiếp tục dùng sức mạnh tinh thần dò xét, muốn xác định rõ ràng bây giờ ngoài bọn họ ra, rốt cuộc có bao nhiêu người đã vào di tích.
Đúng lúc đó, một luồng sức mạnh tinh thần cũng dồi dào như sóng biển đột nhiên xuất hiện, không hề lẩn tránh mà va chạm với sức mạnh tinh thần của cậu.
Hai luồng sức mạnh tinh thần va chạm trong hư không, sóng sức mạnh lập tức lan ra trên khoảng không của cung điện. Lần đối chọi này, thần phủ Diệp Thiên lại hơi chấn động, sức mạnh tinh thần của cậu cũng phải lùi về sau mấy trượng.
“Ồ?”.
Ánh mắt Diệp Thiên nghiêm nghị, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cậu không chiếm được ưu thế khi đối chọi sức mạnh tinh thần.