“Ông là vì thua dưới tay Diệp Thiên nên mới đầu quân vào Dương Thần Vực?”.
Mạc Vấn Thương dở khóc dở cười, nhưng các trưởng lão của Dương Thần Vực đều biết chuyện này, ông ta cũng không giấu giếm, chỉ đành gật đầu.
“Sứ giả, tên Diệp Thiên đó quả thật vô cùng đáng chết. Vừa tới Hiên Viên Điện đã phách lối cướp chỗ ngồi điện chủ của tôi, còn đuổi tôi ra khỏi Hiên Viên Điện, không hề biết cái gì gọi là tôn trọng tiền bối!”.
“Sau này, nếu gặp được Hiên Viên Điện, tôi nhất định sẽ dốc hết sức hỗ trợ sứ giả và Dương Thần Vực tóm hết bọn họ!”.
“Ông có lòng như vậy, không tồi!”, ánh mắt người đàn ông áo đen thờ ơ, gật đầu với Mạc Vấn Thương, thả ông ta xuống.
Sau đó, vẻ mặt gã thay đổi, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Nếu ông đã quyết định muốn dốc sức cho Dương Thần Vực, vậy bây giờ tôi có một chuyện cần ông làm, vừa khéo có thể chứng minh lòng trung thành của ông!”.
Mạc Vấn Thương không hề do dự, lập tức gật đầu: “Xin nghe sứ giả căn dặn, Mạc Vấn Thương tôi nhất định sẽ dốc hết sức!”.
“Được!”, trong mắt người đàn ông áo đen lóe lên vẻ đùa cợt.
“Chuyện này không khó, tôi chỉ cần mượn một thứ này của ông!”.
Mạc Vấn Thương nghe vậy thì hơi sững sờ, quái lạ hỏi: “Không biết sứ giả cần mượn thứ gì?”.
Những người khác cũng tò mò nhìn về phía người đàn ông áo đen, đợi gã nói tiếp.
Người đàn ông áo đen lặng lẽ tiến tới trước một bước, không xa không gần, vừa vặn giữ cự ly một cánh tay với Mạc Vấn Thương.
Một giây sau, gã nhếch miệng cười, nụ cười khát máu mà tàn nhẫn.
“Mượn đầu của ông!”.
Gã dứt lời, lập tức vươn tay ra, nắm lấy cổ họng Mạc Vấn Thương, vặn nhẹ.
“Rắc!”.
Mạc Vấn Thương, một vị kim đan cửu phẩm, cao thủ hàng đầu sao Ly, cứ như vậy bị vặn đầu xuống. Thần hồn của ông ta còn chưa kịp rời khỏi thần phủ đã bị khói đen cuồn cuộn quấn quanh, cắn nuốt, hòa cùng một thể với khói đen, hoàn toàn hủy diệt.
Nhìn thấy cảnh ấy, các trưởng lão Dương Thần Vực ở bên dưới đều sửng sốt, hít ngược một hơi khí lạnh.
Vẻ mặt người đàn ông áo đen vẫn trầm tĩnh, hoàn toàn không để tâm, chỉ xách đầu của Mạc Vấn Thương trong tay, cất tiếng.
“Mang theo đầu của Mạc Vấn Thương, bây giờ lập tức theo tôi đến vùng hoang mạc phía Bắc!”.