“Huống hồ, ông ta cứu tôi cũng là có dự tính của mình, muốn dựa vào chút ân tình này sai tôi làm việc, anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao?”.
An Hà Đạo yên lặng nhìn người đàn ông, đợi người đó nói xong, gã mới bình thản nói: “Khi xưa thần điện Thái Dương và tộc Đông Minh quả thật có một số quan hệ hợp tác, nhưng người mà chưởng môn quen biết là tộc trưởng của tộc Đông Minh khi ấy. Với vai trò là tộc trưởng của một dân tộc chiến đấu đứng đầu dải Ngân Hà, cũng chỉ có ông ta mới có thể khiến chương môn nhìn bằng con mắt khác!”.
“Còn anh, chỉ là một kẻ bị tộc Đông Minh bỏ lại Trái Đất mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới. Anh hoàn toàn không đủ tư cách nhắc tới chuyện năm xưa với chưởng môn!”.
Nói đến đây, An Hà Đạo bỗng lắc đầu: “Huống hồ, thời kỳ cường thịnh của tộc Đông Minh đã không còn nữa. Bộ tộc to lớn đó đã bị diệt vong vào một nghìn năm trước, anh chỉ là con cá lọt lưới sống tạm qua ngày mà thôi, còn dám nhắc tới ba chữ tộc Đông Minh?”.
Lời nói của An Hà Đạo vọng tới, sắc mặt của người đàn ông dần thay đổi, sự phẫn nộ và sát ý dâng lên mãnh liệt trong mắt. Cả ngọn núi cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Anh im đi!”, người đàn ông không đợi An Hà Đạo nói xong, hạ giọng nói: “Mặc dù tộc Đông Minh không còn, nhưng chỉ cần tôi còn, tôi nhất định có thể chấn hưng vinh quang và hưng thịnh của tộc Đông Minh ngày xưa!”.
“Thế sao?”, An Hà Đạo không tỏ rõ ý kiến, chỉ nhún vai: “Với thực lực của anh, ngay cả một Trái Đất nho nhỏ cũng không thể chinh phục, còn vọng tưởng lấy lại vinh quang và hưng thịnh cho tộc Đông Minh, anh không thấy như trò đùa trẻ con sao?”.
“Nếu không phải chưởng môn ra tay cứu anh, sau đó dùng pháp bảo căn nguyên của ông ấy giúp ông thay xương đổi thịt, bây giờ anh đã chết không chỗ chôn thân từ lâu, còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi?”.
An Hà Đạo búng ngón tay, đưa một ngọc phù không gian đến trước mặt người đàn ông, lạnh lùng nói: “Đây là ngọc phù không gian, bóp nát nó sẽ tự động mở ra một lối đi không gian nối liền với nơi mà anh nên đến!”.
“Chuyện chưởng môn muốn anh làm là đoạt lấy di tích nguyên anh sắp xuất hiện ở hành tinh đó về đây!”.
Nói xong, gã không quan tâm người đàn ông phản ứng thế nào, lập tức bay lên không trung, chỉ có giọng nói xa xăm từ trên cao vọng lại.
“Làm hay không anh tự quyết định, nhưng có một điều tôi vẫn muốn nhắc nhở anh!”.
“Nhớ rõ, mọi thứ anh có hiện nay đều là chưởng môn cho anh, ông ấy có thể tạo nên một người như anh thì cũng có thể hủy diệt anh!”.
Chữ cuối cùng vang lên gần như đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Bóng dáng của An Hà Đạo đã biến mất từ lâu, chỉ còn người đàn ông đứng trong bóng tối, nhìn ngọc phù không gian mà thất thần.
Ánh mắt người đàn ông tuy tàn nhẫn độc ác, nhưng sâu trong đáy mắt lại chất chứa nỗi sợ hãi, vì hắn biết, An Hà Đạo nói không sai.
Vị chưởng môn của thần điện Thái Dương không chỉ đã cứu hắn, mà còn dùng pháp bảo căn nguyên của mình trợ giúp hắn khôi phục tu luyện, cuối cùng còn giúp thực lực hắn tăng vọt đến mức bản thân hắn cũng khó mà tưởng tượng được.
Dương Diệt Sinh vốn là một người khống chế sống chết theo ý mình, vui hay giận không hiện ra mặt. Dương Diệt Sinh có thể cho hắn mọi thứ, đương nhiên cũng có thể tước đoạt mọi thứ.