Trong nháy mắt, những trưởng lão trước kia còn nể mặt Diệp Thiên đồng loạt lên tiếng chửi mắng, chỉ trích cậu.
Mặc dù bốn vị trưởng lão không lên tiếng, nhưng lông mày nhíu chặt, rõ ràng cũng vô cùng bất mãn với lời nói của Diệp Thiên.
Mạc Vấn Thương chắp tay đứng giữa đại sảnh, ánh mắt lạnh lùng: “Hiên Viên Điện nghìn năm lịch sử, không phải một kẻ hậu bối như cậu nói một lời là có thể phủ định. Chỉ một kẻ kim đan tam phẩm cũng xứng đánh giá bọn tôi?”.
“Đúng vậy, một kim đan tam phẩm, thật sự cho rằng gọi cậu ta một tiếng Thần Tử là có thể chỉ đạo mọi thứ ở Hiên Viên Điện chúng ta?”.
“Hừ, đừng nói thân phận cậu ta đáng nghi, cho dù cậu ta thật sự là người do lão điện chủ cử đến, tôi cũng không chấp nhận. Kim đan tam phẩm, dựa vào đâu mà thống lĩnh Hiên Viên Điện chúng ta?”.
Trong đại sảnh, tiếng thảo phạt Diệp Thiên gần như dồn về một phía. Trước kia Diệp Thiên còn được xem là Thần Tử người người tôn kính, nháy mắt đã biến thành người ngoài ai cũng hô đánh.
Ôn Thắng Nam chứng kiến cảnh này, đôi mắt dao động, nhưng lại không biết nên làm thế nào mới phải. Mặc dù cô ta là thống soái của đội chấp pháp Hiên Viên Điện, nhưng trước mặt các trưởng lão lâu năm này, cô ta chỉ là kẻ thấp cổ bé họng.
Phong Hậu thấy Diệp Thiên trở thành mục tiêu công kích của mọi người, đang định lên tiếng thì Diệp Thiên lại chậm rãi đứng dậy.
“Tôi nghĩ các người đã nhầm lẫn một vấn đề”, cậu nhìn về phía bọn họ, hai mắt khẽ nheo lại.
“Tôi đến đây chỉ là vì giao hẹn với Hoàng Đế, còn các người có chấp nhận hay không, tôi hoàn toàn không quan tâm!”.
“Vốn dĩ lúc trước tôi còn định nói chuyện đàng hoàng với các người, nhưng bây giờ trông bộ dạng của các người thực sự khiến tôi không kiên nhẫn được nữa”.
Nói đến đó, ngữ điệu của Diệp Thiên thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ bá đạo tột cùng.
“Nói đơn giản, từ bây giờ trở đi, Hiên Viên Điện sẽ nghe theo lệnh của tôi, người nào không phục lập tức cút ra khỏi Hiên Viên Điện, ai cũng không ngoại lệ!”.
Diệp Thiên nói lời này vô cùng hùng hồn mạnh mẽ, những người khác đều hoảng hốt, còn Mạc Vấn Thương lại không sợ, lạnh lùng cười nói: “Cậu dựa vào đâu?”.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, gương mặt lập tức cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Thiên nhấc tay, ở đầu ngón tay cậu có một dấu ấn ánh sáng màu vàng nhàn nhạt lặng lẽ hiện lên.
Nhìn thấy vậy, những trưởng lão có lai lịch lâu năm trong Hiên Viên Điện cũng biến sắc.
“Đó là Hiên Viên Đế Ấn?”.
Đại trưởng lão kinh ngạc, khoảnh khắc dấu ấn ánh sáng đó hiện lên, trong lòng ông ta đã không còn nghi ngờ gì về Diệp Thiên.
Bởi vì đây là dấu ấn tinh thần chỉ thuộc về Hoàng Đế. Trừ khi Hoàng Đế tự mình giao nó cho Diệp Thiên, nếu không, dù là lừa gạt cướp đoạt, thậm chí là hủy diệt thần phủ của Hoàng Đế cũng không thể có được.
Đây chính là chứng cứ xác thực nhất để chứng minh quan hệ giữa Diệp Thiên và Hoàng Đế.
Lúc này, những trưởng lão lên án chỉ trích Diệp Thiên đều im bặt, có chút xấu hổ cúi thấp đầu, Mạc Vấn Thương cũng nhất thời mất đi tiếng nói.
Trong lúc ông ta đang do dự, Diệp Thiên nắm bàn tay lại, dấu ấn ánh sáng tan đi, sau đó lia ánh mắt đến chỗ Mạc Vấn Thương.
“Tôi biết, chỉ dựa vào dấu ấn tinh thần của Hoàng Đế mà để tôi quản lý Hiên Viên Điện, trong lòng ông vẫn không phục!”.
“Nếu đã như vậy, cứ làm theo quy luật thép của giới tu tiên đi!”.
Cậu bước chân ra, đi từng bước xuống bậc thang, đến trước mặt Mạc Vấn Thương.