Trong lời nói của Phong Hậu chứa đầy sự phẫn nộ, ngoài ra còn xen lẫn sự kiêng dè khó mà che giấu.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng dao động, khóe miệng nhếch lên một đường cong lạnh lẽo.
“Hóa ra là ông ta!”.
Thời gian qua, Diệp Thiên giao đấu với các môn phái tu tiên ở dải Ngân Hà cũng nhiều lần, hai nhân vật nặng ký nhất từng quyết đấu với cậu là đệ tử của thần điện Thái Dương. Một người là đệ tử nội môn Cam La, người còn lại là đệ tử nòng cốt Thôi Cách.
Hai người này đều là tinh anh trong tinh anh của thần điện Thái Dương, nhân vật thiên tài có thể gánh vác trọng trách của thần điện Thái Dương. Nhưng so với chưởng môn của thần điện Thái Dương, bọn họ lại quá nhỏ bé, hoàn toàn không đủ trọng lượng.
Chưởng môn của thần điện Thái Dương mới là nhân vật chí tôn thống trị dải Ngân Hà, một mình nắm giữ vương vị, cũng chỉ có đánh bại ông ta mới có thể thật sự trấn áp được thần điện Thái Dương.
“Dương Diệt Sinh sao?”.
Ánh mắt Diệp Thiên sâu sắc, trong mắt đã có ý chí chiến đấu hừng hực dâng lên.
“Bây giờ ông ta ở cảnh giới nào?”.
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Thiên, Phong Hậu im lặng trong chốc lát mới lắc đầu: “Một nghìn năm trước, khi ông ta chiến đấu với Hoàng Đế thì là nguyên anh tứ phẩm!”.
“Một nghìn năm qua, ông ta chưa từng ra tay thêm lần nào nữa, cho nên tôi cũng không biết bây giờ thực lực của ông ta ở cảnh giới nào. Thế nhưng, với thiên phú và tiềm lực của ông ta, có lẽ trong thời gian nghìn năm này, ông ta đã tiến lên cảnh giới mới”.
“Nguyên anh tứ phẩm? Đó là gì?”, Diệp Thiên nhìn sang Phong Hậu, có vẻ nghi hoặc.
Cậu nhớ rõ, lúc đối đầu với Hạo Nhiên Kỳ Môn của Phong Hậu, Phong Hậu đã nhắc tới “kim đan thần phẩm”, bây giờ lại nhắc tới “nguyên anh tứ phẩm”, những từ này cực kỳ lạ lẫm đối với cậu.