“Thần Tử đại nhân, chúng tôi dùng trà thay rượu mời cậu một ly!”.
Đại trưởng lão trong bốn vị trưởng lão đứng lên nói trước tiên, nâng ly với Diệp Thiên, ba người còn lại cũng lần lượt làm theo.
Mặc dù tuổi tác bọn họ lớn hơn Diệp Thiên không biết bao nhiêu tuổi, nhưng ở giới tu tiên, người thành đạt làm thầy, người mạnh là nhất. Hôm nay, Diệp Thiên đã phá được Hạo Nhiên Kỳ Môn của Phong Hậu, khiến bọn họ vô cùng khâm phục cậu.
Diệp Thiên lại không hề ra vẻ, cùng uống một ly với bốn người. Còn Phong Hậu, lúc này cuối cùng cũng nói ra nghi vấn trong lòng mình.
“Người anh em Diệp Thiên, tôi vẫn rất tò mò, sao hôm nay cậu lại phá được Hạo Nhiên Kỳ Môn của tôi?”.
Mặc dù lúc đó ông ta đã phát điên, nhưng vẫn giữ lại chút ký ức khi chiến đấu. Ông ta mãi vẫn không hiểu vì sao Kỳ Môn Cục mà mình tạo nên lại sụp đổ triệt để như vậy.
Diệp Thiên nghe vậy thì mỉm cười nói: “Chuyện này là tôi được lợi rồi”.
“Kỳ Môn Cục mà ông dựng nên quả thật rất mạnh mẽ, muốn đánh bại ông trong Kỳ Môn Cục trừ khi thực lực cứng mạnh hơn ông, nếu không thì sẽ không làm gì được”.
“Nhưng muốn thiết lập nên Kỳ Môn Cục thì phải dùng chân lực bản thân làm nền tảng, nói cách khác, ông phải dùng chân lực củng cố Kỳ Môn Cục này. Cho nên, chỉ cần làm loạn hoặc ngăn cản sự vận hành chân lực trong Kỳ Môn Cục là có thể phá giải nó!”.
“Trùng hợp là công pháp mà tôi tu luyện có tác dụng cắn nuốt chân lực của người khác”.
Diệp Thiên nói vậy lập tức khiến Phong Hậu bừng tỉnh.
“Hóa ra là vậy!”.
Hạo Nhiên Kỳ Môn của ông ta đúng là tuyệt nghệ vô thượng trong Kỳ Môn Độn Giáp, nhưng vạn vật tương sinh tương khắc, không có thứ gì mạnh tuyệt đối. Khuyết điểm của Hạo Nhiên Kỳ Môn là sợ gặp phải đối thủ có thể cắn nuốt chân lực.
Một khi sự vận hành chân lực bị ảnh hưởng, Hạo Nhiên Kỳ Môn sẽ không thể duy trì được nữa, không gặp công kích cũng tự tan vỡ!
Nhưng người như vậy rất hiếm có trong giới tu tiên vũ trụ, ông ta không ngờ Diệp Thiên lại là nhân vật hiếm hoi đó.
Bốn vị trưởng lão cũng mừng thầm, dù bọn họ luôn giữ thái độ nghi ngờ về tổ huấn mà Hoàng Đế để lại, nhưng hôm nay Diệp Thiên xuất hiện đã giúp họ nhìn thấy hi vọng lấy lại vinh quang cho Hiên Viên Điện.
Diệp Thiên không tự cho mình là chúa cứu thế gì đó, cậu nhìn Phong Hậu, khá có hứng thú nói: “Lúc ông rơi vào điên cuồng, ông luôn nhắc tới một cái tên”.
“Tôi rất muốn biết rốt cuộc Dương Diệt Sinh là ai?”.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, trong đại sảnh nhất thời trở nên im lặng. Bất kể là bốn vị trưởng lão hay là những quản lý cấp cao khác đều rơi vào trầm mặc, trên mặt có vẻ hoảng hốt, song nhiều hơn là thù hận, cực kỳ phức tạp.