Nghe vậy, Ôn Thắng Nam, hai chị em nhà họ Nhiễm và những người khác đều trở nên sửng sốt. Bọn họ như nghĩ tới gì đó, sâu trong đáy mắt lại hiện lên nỗi sợ hãi.
“Bệnh tái phát? Là Phong Hậu sao? Ông ấy sao rồi?”.
Diệp Thiên hỏi Lữ Tông Đường.
Lữ Tông Đường cất ngọc bài vào, sau đó mới trả lời: “Thần Tử đại nhân, chuyện này nói ra thì dài”.
“Tình huống bây giờ khẩn cấp, chúng tôi phải lập tức về tổng bộ môn phái. Mời cậu theo chúng tôi một chuyến, trên đường tôi sẽ kể rõ cho cậu”.
Diệp Thiên gật đầu, cậu vốn đến đây là vì Hiên Viên Điện. Đám Ôn Thắng Nam cũng không do dự, chiến ý trên người những thành viên của đội chấp pháp lại dâng lên, hội tụ trên đỉnh đầu Ôn Thắng Nam, giúp thực lực Ôn Thắng Nam tăng vọt.
Ôn Thắng Nam vung trường thương trong tay, vạch ra một lỗ hổng trên trời. Một lối đi không gian hiện ra, mọi người lần lượt đi vào, biến mất trong đó.
Trong lối đi không gian, Diệp Thiên lại hỏi: “Bệnh của Phong Hậu là sao?”.
Lữ Tông Đường thở dài, nghiêm túc nói: “Đó là di chứng của trận chiến một nghìn năm trước để lại trên người phó điện chủ”.
“Năm xưa, lão điện chủ hẹn giao chiến với chưởng môn của thần điện Thái Dương, sau khi ông ấy thất bại, năm môn phái tu tiên lớn với thần điện Thái Dương đứng đầu hợp sức bao vây, tiêu diệt Hiên Viên Điện”.
“Để giúp các thành viên còn lại của Hiên Viên Điện trốn thoát an toàn, phó điện chủ đã sử dụng thuật cấm Kỳ Môn”.
“Sau đó, mặc dù các thành viên còn lại của Hiên Viên Điện an toàn rút lui, nhưng vì sức mạnh tinh thần của phó điện chủ tiêu hao nghiêm trọng, tổn thương đến căn nguyên linh hồn, nên cứ cách một thời gian, ông ấy sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng, đập phá bừa bãi, không phân biệt ai ra ai”.
“Thời gian một nghìn năm trôi qua, ông ấy đã sử dụng nhiều thiên tài địa bảo tẩm bổ thần hồn, khoảng cách giữa mỗi lần phát điên cũng dài ra. Lần mới nhất ông ấy phát điên cũng đã qua mười năm, không ngờ lại phát tác vào ngày hôm nay”.
Diệp Thiên nghe vậy, âm thầm gật đầu. Thuật Kỳ Môn Độn Giáp vốn là một loại hình thái cao cấp của nhiều trận pháp kết hợp. Nếu miễn cưỡng sử dụng trận pháp vượt quá sức chịu đựng của sức mạnh tinh thần sẽ gây tổn hại rất lớn đến thần phủ, làm linh hồn bị tổn thương.
Giống như năm xưa cậu miễn cưỡng thiêu đốt bản thân, phong sát Thiên Luân, khiến sinh mệnh của cậu cạn kiệt.
Nếu không có tinh thể Trái Đất, bây giờ cậu vẫn còn nằm dưới đất lạnh lẽo. So ra, trạng thái bây giờ của Phong Hậu đã tốt hơn gấp mấy lần.
Khi cậu đang suy nghĩ, trong lối đi không gian u tối đột nhiên xuất hiện ánh sáng, sau đó trước mắt hoa lên, mọi người đã xuất hiện trên đỉnh một ngọn núi.
Đây là một ngọn núi hình nón lơ lửng giữa không trung, xung quanh mây mù lượn lờ, trông giống như tiên cảnh nhân gian.
Diệp Thiên có thể cảm giác được nơi đây không phải một vùng đất bình thường, mà là một không gian độc lập được cao thủ tu sĩ dùng đại năng lực mở ra, tách biệt những vùng đất khác ở sao Ly.
Người mở ra không gian này rất có khả năng là Hoàng Đế hoặc là Phong Hậu.
Chẳng trách Hiên Viên Điện bị năm môn phái tu tiên lớn nhất dải Ngân Hà truy sát lâu như vậy mà vẫn sừng sững không đổ, hóa ra bọn họ không tìm thấy tổng bộ của Hiên Viên Điện ở đâu.
“Nơi đó chính là tổng bộ của Hiên Viên Điện chúng tôi”.
Lữ Tông Đường đưa tay chỉ vào cung điện hùng vĩ trên đỉnh núi, giới thiệu với Diệp Thiên.
Không đợi Diệp Thiên trả lời, một tiếng quát đã vang vọng khắp đất trời.
“Dương Diệt Sinh, tên hèn hạ kia, tôi sẽ giết ông!”.
Giọng nói đó xen lẫn sát ý và phẫn nộ, sóng âm tung hoành đánh nát những tảng đá lơ lửng trên không trung thành cát bụi, đất trời rung chuyển dữ dội.
“Là phó điện chủ!”.