Trước kia, Thiên Lôi Tử gọi Diệp Thiên là các hạ bởi vì đòn tấn công vừa rồi của ông ta bị phá, không nắm bắt được năng lực thật sự của Diệp Thiên, nên cũng khách sáo mấy phần.
Bây giờ Diệp Thiên lại gọi ông ta là “chó già”, đây là sự miệt thị rõ mồn một. Ông ta là một nhân vật tiên thiên đỉnh cao, có thể tung hoành khắp sao Ly, sao có thể nhịn được mối nhục này?
Diệp Thiên không hay biết ông ta nghĩ gì, chỉ bình thản nói: “Tôi nói ông là con chó, có vấn đề gì không?”.
“Muốn chết!”.
Chỉ trong nháy mắt, Thiên Lôi Tử đột ngột thay đổi vẻ mặt, mái tóc đen tung bay theo gió, giống như ma thần khát máu. Khí thế trên người đột nhiên dâng cao, mây trên đỉnh đầu cuồn cuộn chuyển động, hóa thành một vòng xoáy khí đen ngòm.
Giữa xoáy khí vang lên tiếng sấm rít gào, bản thân ông ta cũng cong tay lại, sau đó chém ngang tới.
“Hắc Lôi Ma Thủ!”.
Thiên Lôi Tử nói ra tay là ra tay, hoàn toàn không có chút do dự. Đòn tấn công của ông ta hạ xuống, sấm sét xanh lam ông ta phóng ra ban đầu lập tức biến thành màu đen, ma khí lượn lờ, hóa thành bàn tay khổng lồ ngưng tụ từ sấm sét màu đen, áp về phía Diệp Thiên.
Ôn Thắng Nam chứng kiến cảnh ấy mà cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Lúc này, cô ta mới ý thức được, vừa rồi Thiên Lôi Tử ra tay với cô ta hoàn toàn không dùng hết toàn lực.
“Cẩn thận!”.
Khắc sau, cô ta vội vàng nhìn sang Diệp Thiên, không khỏi nhắc nhở.
Diệp Thiên lại không hoảng không vội, chậm rãi nhấc tay lên, nhẹ nhàng ấn vào hư không phía trước.
“Ầm!”.
Trong hư không vang lên tiếng nổ nặng nề, sau đó, dấu tay màu đen khổng lồ trăm trượng bắt đầu tan rã từ bên trong, bị một luồng sức mạnh thô bạo hơn xé thành mảnh vụn.
Thiên Lôi Tử còn chưa kịp phản ứng, sức mạnh thô bạo đó đã xuyên qua hư không, giống như búa tạ đập vào ngực ông ta.
“Phụt!”.
Đường đường là một tu sĩ tiên thiên đỉnh cao lập tức phun ra máu tươi, trong đó còn xen lẫn nội tạng nát bấy.
“A…”.
Lúc này, đám người Ôn Thắng Nam nhìn thấy mà há hốc miệng. Mặc dù Thiên Lôi Tử hèn hạ vô liêm sỉ, nhưng thực lực của ông ta không thể nghi ngờ, là tiên thiên đỉnh cao thực thụ, vô địch từ kim đan trở xuống.
Ông ta đối đầu với Diệp Thiên lại bại trong một chiêu, vậy thì thực lực của Diệp Thiên phải mạnh cỡ nào?
Chẳng lẽ Diệp Thiên lại là đại tu sĩ cảnh giới kim đan?
Thiên Lôi Tử bị thương nặng, trong lòng kinh ngạc. Nhưng ông ta không kịp nghĩ nhiều, lập tức lướt người đi, hòa vào trong không gian, không quay đầu mà chạy trốn về phía sau.
Chỉ dựa vào chiêu này, ông ta đã xác định mình không phải đối thủ của Diệp Thiên. Có thể tu luyện đến cảnh giới như ngày hôm nay, ai không phải là kiêu hùng co được duỗi được?
“Mưu đồ ra tay với đệ tử của Hiên Viên Điện mà còn muốn chạy sao?”.
Thấy Thiên Lôi Tử quay người bỏ chạy, trong mắt Diệp Thiên không buồn không vui, chỉ vung tay áo.
Lãm Thiên Kích!
Diệp Thiên đã tu thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, không cần tích lũy sức mạnh, tiện tay là có thể sử dụng được chiêu thức này.
“Ầm!”.
Tiếng nổ vang rền, sau đó đám người Ôn Thắng Nam kinh ngạc chứng kiến không gian phía trước Diệp Thiên nứt ra từng đoạn, kéo dài ba trăm trượng, hiện ra một con đường màu đen rộng mười mét.
Ở cuối con đường, cơ thể Thiên Lôi Tử cứng đờ, bị nổ tung thành mảnh vụn bay đầy trời, ngay cả thần hồn cũng bị đánh tan tành mây khói.