Ông lão nhìn cảnh này, ánh mắt hơi dao động. Giây lát sau, uy áp mạnh mẽ tan đi, chỉ nghe ông ta bình thản nói: “Được, có cốt khí, bản tọa thích cô nhóc có tính cách quật cường như cô!”.
“Nói đi, cô muốn thế nào mới chịu cam tâm vào môn phái của tôi?”.
Hoa Lộng Ảnh nghiêm mắt nhìn, giây lát sau mới chậm rãi lên tiếng: “Muốn tôi bái ông làm sư phụ, có thể, ông chỉ cần giải đáp một nghi vấn trong lòng tôi”.
“Nghi vấn?”, ông lão liếc mắt nhìn: “Cô nói đi!”.
Hoa Lộng Ảnh trầm ngâm một lúc lâu, nói nho nhỏ: “Từ xưa đến nay, tôi luôn cảm thấy ký ức của tôi mất đi một phần nào đó. Tôi muốn ông chứng thực giúp tôi, có phải ký ức của tôi xảy ra vấn đề hay không? Nếu thật sự mất đi một phần nào đó thì tôi muốn tìm lại nó!”.
“Tôi tin với thực lực của ông chắc chắn có thể làm được!”.
“Ký ức?”, ông lão nghe vậy, bỗng cười lớn thành tiếng.
“Chuyện này thì có gì khó?”. Trong lúc ông ta nói chuyện, ánh sáng thần lặng lẽ lóe lên, nhìn thẳng vào Hoa Lộng Ảnh. Một ảo ảnh ánh sáng nhỏ bé chui thẳng vào giữa mi mày Hoa Lộng Ảnh, đó là nguyên thần của ông lão.
Thông Thiên Kính là pháp bảo hộ thể của Hoa Lộng Ảnh, lúc này lại không có phản ứng gì, giống như không hề phát hiện nguyên thần của ông lão xâm nhập, cứ vậy để ông lão dùng trạng thái nguyên thần bước vào thần phủ của Hoa Lộng Ảnh mà không gặp trở ngại gì.
“Hóa ra là vậy!”.
Chỉ liếc mắt qua, nguyên thần của ông lão đã nhìn thấu vấn đề xuất hiện trong thần phủ của Hoa Lộng Ảnh. Sâu trong thần phủ của Hoa Lộng Ảnh, một bong bóng trong suốt chậm rãi lơ lửng, bên trong là những hình ảnh của cô và Diệp Thiên.
“Quá quý giá nên giấu nó vào sâu trong thần phủ, dẫn đến ngay cả bản thân cũng không thể gọi dậy đoạn ký ức này, xem ra người và sự việc xuất hiện trong ký ức này rất quan trọng với cô!”.
Ông lão khẽ giọng lẩm bẩm, sau đó nguyên thần của ông ta chậm rãi giơ tay, điểm ra một chỉ.
Một đốm sáng lướt qua trong thần phủ Hoa Lộng Ảnh, chiếu sáng một nửa thần phủ. Điểm cuối của ánh sáng đó vừa vặn đánh trúng bong bóng trong suốt, phá vỡ nó.
“Vù!”.
Hoa Lộng Ảnh cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó cơn đau kịch liệt truyền tới khiến cô không khỏi kêu lên thành tiếng.
Nhưng cơn đau kịch liệt đó chỉ xuất hiện trong giây lát rồi tan biến, sau đó những hình ảnh quen thuộc mà ấm áp bỗng tràn ra trong đầu.
Tình cảm thời thơ ấu, gặp lại ở Đại học Thủ Đô, sự quật khởi đột ngột của Diệp Thiên ở bờ biển phía Nam, cùng đi đến tỉnh Xuyên, cùng đến Song Tung Tông…
Những ký ức quen thuộc ầm ầm lan ra, lượng lớn thông tin đang tấn công thần phủ của Hoa Lộng Ảnh một cách mạnh mẽ, nhưng cô lại không quan tâm, trên mặt đã thấm đẫm nước mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!