Sau giây lát thất thần, Âu Nhã Nhược mới hoàn hồn lại, vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp.
“Không ngờ thanh niên mất trí nhớ tôi gặp được trong dãy núi Ma Thú lại là một cao thủ tuyệt thế tung hoành các ngôi sao”.
“Bây giờ tôi nên gọi anh là Diệp Thiên, hay nên gọi là Diệp Thiên đại nhân đây?”.
Diệp Thiên không còn uy thế ngự trị đất trời như lúc nãy nữa, mà cực kỳ thoải mái nhún vai.
“Trước kia tôi mất hầu hết trí nhớ, nếu không có cô thì có lẽ bây giờ tôi vẫn còn đi lạc trong dãy núi Ma Thú. Một đường đến đây, tôi và cô từ lâu đã là bạn bè, đương nhiên phải gọi tên tôi rồi”.
“Sau này, chúng ta cũng vẫn là bạn bè!”.
Nhìn Diệp Thiên giống như chàng trai nhà bên, Âu Nhã Nhược cảm thấy cay sống mũi, nước mắt lóng lánh trong mắt, lập tức gật đầu.
Ngày hôm nay đối với mọi người ở thành Thiên Nam mà nói định sẵn sẽ là một đêm không ngủ, còn đối với nhà họ Âu lại giống như cơn động đất cấp mười tám.
Vì hôm nay là ngày huy hoàng rực rỡ nhất của nhà họ Âu trong một nghìn năm nay, các cao thủ loài người mà bình thường nhà họ Âu hoàn toàn không thể với tới đều đến thăm nhà họ Âu. Nhà họ Âu vốn dĩ chỉ có danh tiếng nho nhỏ ở thành Thiên Nam lập tức vang danh khắp sao Tử Khúc, có thể nói là thành danh trong một đêm.
Tất cả đương nhiên đều là nhờ vào Diệp Thiên.
Lúc này trong đại sảnh nhà họ Âu, Diệp Thiên ngồi ở ghế chính, Âu Nhã Nhược ở cạnh châm trà cho cậu, ngoan hiền như người vợ nhỏ. Các chàng trai theo đuổi cô ta ở Học viện ma võ Thiên Nam đều chưa từng được thấy dáng vẻ dịu dàng ấy.
Ở phía trên bên cạnh, tám vị hiền giả đại diện cho những cao thủ mạnh nhất loài người của sao Tử Khúc ngồi theo thứ tự. Ở sau lưng họ là nhóm các võ đế pháp đế, mà những nhân vật ở cấp bậc võ hoàng, pháp hoàng chỉ có thể đứng ở phía sau. Các cao thủ loài người từ võ hoàng, pháp hoàng trở xuống thậm chí còn không có tư cách vào đại sảnh, chỉ có thể đứng hầu ở bên ngoài cửa đại sảnh.
Hàng nghìn hàng vạn người dân thành Thiên Nam đã quây quần bên ngoài nhà họ Âu từ sớm. Mặc dù bọn họ không thấy được Diệp Thiên, nhưng vẫn muốn dùng mọi cách bày tỏ sự cảm kích đối với Diệp Thiên.
Chủ nhà họ Âu là Âu Thành Hùng bận rộn từ trong ra ngoài, trên mặt tươi cười, dáng vẻ vô cùng vinh dự, giống như người trước kia hạ lệnh đuổi Diệp Thiên ra khỏi nhà họ Âu không phải là ông ta.
“Trà ngon!”.
Cảnh tượng này Diệp Thiên đã nhìn nhiều thành quen. Cậu uống ngụm trà, sau đó gật đầu cười với Âu Nhã Nhược.
Một câu khen thưởng của Diệp Thiên khiến Âu Nhã Nhược vô cùng mãn nguyện, lại rót đầy một tách cho Diệp Thiên. Lúc này, đại hiền giả trong tám vị hiền giả mới lên tiếng.
“Diệp Thiên đại nhân, hôm nay chúng tôi đại diện cho loài người sao Tử Khúc gửi lời cảm ơn chân thành nhất, tôn kính nhất đến cậu. Vào một tiếng trước, những thợ thủ công giỏi nhất ở thành Thiên Nam đã bắt tay vào xây dựng tượng cậu, chuẩn bị tôn thờ cậu cùng một chỗ với cha chúng tôi, đồng thời cậu cũng trở thành vị thần bảo hộ của sao Tử Khúc chúng tôi, được tỷ người kính ngưỡng!”.
“Xây tượng?”, Diệp Thiên lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên: “Không cần làm trang trọng như vậy, nói ra tôi cũng có nguồn gốc sâu xa với Hoàng Đế cha các ông”.
“Ông ấy từng bảo vệ chúng tôi, bây giờ ông ấy không còn, mọi người gặp nạn, đương nhiên tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, tám vị hiền giả đều trở nên chăm chú, nhị hiền giả không kìm được lên tiếng hỏi: “Diệp Thiên đại nhân, lẽ nào cậu biết cha chúng tôi?”.
Diệp Thiên khẽ nhấp trà, nói tiếp: “Không tính là quen biết, nhưng tôi từng nghe nói tới ông ấy”.
“Ông ấy cũng là người ở Trái Đất giống như tôi”.
“Trái Đất?”, những người khác nghe đến cái tên này không có phản ứng gì lớn, chỉ cảm thấy mù mờ, nhưng tám vị hiền giả thì lập tức biến sắc.
Chốc lát sau, đại hiền giả ngạc nhiên hỏi.