Tất cả cao thủ loài người ở sao Tử Khúc, thậm chí ngay cả nhân vật mạnh mẽ có lai lịch bí ẩn là Diệp Thiên cũng bị liên lụy mất mạng, vậy mà kết quả vẫn không thay đổi gì?
“Một đám kiến con, chỉ toàn làm mấy chuyện vô ích!”.
Thôi Cách liếc nhìn cao thủ loài người bị trấn áp dưới chân hắn, khinh thường lên tiếng.
Sau đó, hắn vung tay vào hư không, định bắt lấy tinh thể gần trong gang tấc ấy.
Đúng lúc đó, một sức hút mạnh mẽ giống như nước sông chảy ngược, đất trời chao nghiêng dâng lên từ không gian phía trước mặt hắn.
Tinh thể bị lực hút đó hút bay đi, thoát khỏi tầm tay Thôi Cách.
“Ồ?”.
Thôi Cách không vội đuổi theo, ánh mắt nhìn chăm chú về phía trước. Hắn đã phát hiện ra một sóng năng lượng không tầm thường.
“Ai nói bọn họ chỉ làm chuyện vô ích?”.
“Dù chỉ là kéo chân anh trong phút chốc, nhưng lại có ý nghĩa rất quan trọng với tôi!”.
Giọng nói quen thuộc vang lên từ hư không, khiến cho con ngươi trong mắt Thôi Cách co lại.
Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn trời, bọn họ có thể nhận ra đó rõ ràng là giọng của Diệp Thiên.
Ở phía trước Thôi Cách một trăm mét đột nhiên hiện lên một hố đen to khoảng một trượng, sức hút mạnh mẽ tỏa ra từ đó. Nguyên khí đất trời xung quanh cuồn cuộn tràn tới, hóa thành thác nguyên khí, treo ngược trên không, trút nghiêng xuống hố đen.
Dưới sự gột rửa không ngừng của nguyên khí đất trời, trong hố đen loáng thoáng có vật gì đó đang chuyển động. Tiếp theo, mọi người kinh hãi chứng kiến một cánh tay ngưng tụ trước tiên, sau đó là một cánh tay khác, rồi đến hai chân, cơ thể, cuối cùng là đầu.
Từ đầu đến cuối không quá mười mấy giây, trong hố đen hiện ra một hình người hoàn chỉnh.
Giờ phút này, nguyên khí đất trời ở xung quanh bỗng nhiên dừng lại, thác nguyên khí cũng biến mất, bóng người trong hố đen chậm rãi bước ra.
Mọi người chăm chú nhìn lại, đều kinh ngạc không thôi. Bóng người đó không phải ai khác, mà chính là Diệp Thiên vừa mới “tan xương nát thịt”.
Lúc này Diệp Thiên trần truồng, không mặc quần áo gì, nhưng tất cả mọi người đều nhìn cậu không chớp mắt. Lúc này không ai cảm thấy cậu thô tục, ngược lại đều có loại xung động mãnh liệt muốn quỳ lạy.
Cơ thể hiện tại của Diệp Thiên dù là đường nét cơ bắp, tỷ lệ phân chia hay màu da đều giống như kiệt tác hoàn hảo nhất của tạo hóa, không thừa không thiếu. Mỗi một bộ phận, mỗi một cơ quan đều đạt tới trình độ không có khuyết điểm nào.
Màu xanh vàng óng ánh thoắt ẩn thoắt hiện trên người cậu, một hố đen lặng lẽ lơ lửng trên đỉnh đầu cậu, ánh sáng và bóng tối, sức mạnh và mỹ cảm hòa cùng nhau một cách hoàn hảo.
Trái với sự vui mừng của mọi người, lúc này Thôi Cách lại biến sắc mặt.
Diệp Thiên chưa chết, lại còn đắp nặn lại cơ thể quả thật khiến hắn rất kinh ngạc. Nhưng điều chấn động hơn nữa là lúc này đây, Đại Nhật Đạo Thể của hắn lại run rẩy, giống như gặp phải khắc tinh không thể chiến thắng.