Trong mắt hắn hiện lên vẻ giễu cợt, giống như cúi nhìn con kiến dưới đất: “Khi xưa, tinh thể sao Tử Khúc ở trong tay Hoàng Đế Hiên Viên đã phát huy sức mạnh lớn đến thế nào. Ngay cả chưởng môn của thần điện Thái Dương bọn ta cũng suýt chút nữa bại dưới tay Hoàng Đế Hiên Viên. Các người là hậu duệ của ông ta mà lại quá tầm thường!”.
Hắn giơ tay ra, nắm vào hư không, sức hút mạnh mẽ tuôn ra, hút lấy tinh thể trong tay đại hiền giả.
“Đám vô dụng thấp kém như các người có tư cách gì mà sở hữu nó? Hãy giao nó cho tôi đi!”.
“Khốn nạn!”, tám vị hiền giả trợn trừng mắt như sắp nứt ra, nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể nhìn tinh thể sao Tử Khúc dần dần bay đến tay Thôi Cách.
Nếu tinh thể này bị Thôi Cách lấy đi, rút hết sức mạnh trong đó thì đến lúc đó đừng nói là loài người ở sao Tử Khúc, ngay cả ma thú ở sao Tử Khúc, thậm chí là muôn vàn sinh linh khác cũng sẽ bị diệt vong. Hành tinh tràn đầy sức sống này cũng sẽ biến thành một hành tinh chết, không còn sinh mệnh.
“Đến tay rồi!”.
Hào quang màu tím nhạt làm cho vẻ tham lam trong mắt Thôi Cách càng sâu đậm. Lần này mang tinh thể sao Tử Khúc về bẩm báo, giúp tu vi của chưởng môn tiến bộ thêm, chắc chắn hắn lại lập công lớn, địa vị trong thần điện Thái Dương cũng sẽ thêm vững chắc.
Nếu được ban thưởng, tu luyện kỹ xảo chiến đấu mạnh hơn, sau này hắn thật sự trở thành người đứng đầu trong các đệ tử nòng cốt cũng không phải không thể.
Tinh thể sao Tử Khúc sắp bị hắn nắm vào tay thì đúng lúc đó, một luồng sức mạnh đáng sợ giống như thú dữ thức tỉnh dâng lên từ dưới chân hắn.
“Gào!”.
Một tiếng rồng kêu vang lên to rõ, chấn động trời xanh, chỉ thấy một luồng sức mạnh bay vọt lên trời. Dấu ấn trấn áp mà Đại Nhật Luân Hồi Ấn của Thôi Cách để lại bị phá tan bởi luồng sức mạnh ấy. Một bóng người phá phong ấn bay ra, lao vọt lên trời, chính là Diệp Thiên.
Đám đông chứng kiến cảnh này đều bùng nổ tiếng hoan hô đinh tai nhức óc. Diệp Thiên vẫn chưa chết, hi vọng của sao Tử Khúc vẫn chưa bị dập tắt.
Diệp Thiên vừa xuất hiện đã giơ tay tóm lấy tinh thể của sao Tử Khúc, trở tay quăng trở về cho đại hiền giả.
“Diệp Lăng Thiên?”, Thôi Cách kinh ngạc, hạ giọng nói: “Cậu vẫn còn sức mạnh để thoát khỏi phong ấn?”.
Xác thịt của Diệp Thiên bị Đại Nhật Đạo Thể của hắn đánh trực diện. Trong tình huống đó, hắn sử dụng Đại Nhật Luân Hồi Ấn đáng ra phải trấn áp được Diệp Thiên hoàn toàn mới phải, sao Diệp Thiên vẫn có sức phản kháng?
“Đại Nhật Đạo Thể quả thật rất mạnh, xem ra đúng là tôi hiểu biết quá ít về giới tu tiên”.
“Nhưng chỉ vậy mà muốn thắng tôi thì vẫn còn kém xa lắm!”.
Diệp Thiên mỉm cười, tay phải đột nhiên tóm lấy cánh tay trái bị bẻ gãy, cứ vậy nắn lại khớp.
“Răng rắc!”.
Tiếng khớp xương vang lên thật to, tay trái vốn bị bẻ ngược khớp được cậu nắn về đúng chỗ cũ. Làm vậy chắc chắn phải chịu cơn đau khó mà hình dung, nhưng trên mặt cậu lại không hề thấy chút đau đớn nào.
“Phệ Thiên Thần Thể cũng đã đến lúc thăng hoa rồi!”.
Cậu lẩm bẩm khe khẽ, một đóa hoa trong suốt gần như không màu lặng lẽ hiện ra trên đỉnh đầu cậu.
“Hoa chỉ cảnh?”.