“Nhớ kĩ, hôm nay, người đánh bại cậu là một trong sáu đệ tử nòng cốt của thần điện Thái Dương, Tiểu Lôi Vương Thôi Cách!”.
Vừa dứt lời, biển sấm dưới chân hắn đột nhiên xoay chuyển, vô số sấm sét bay vọt lên trời, được hắn nắm trong tay, vung một quyền tới Diệp Thiên.
“Soạt!”.
Vô số tia chớp xoắn thành một chùm sáng sấm sét khổng lồ, đi theo đường quyền mà Thôi Cách tung ra, giống như tia laser rộng trăm mét xuyên qua hư không, mơ hồ hiện ra hình dạng một quyền ấn.
Nơi nó đi qua, không gian nứt vỡ, vết nứt xung quanh chồng điệp lên nhau, mang theo sức phá hoại mạnh mẽ.
Thôi Cách ra tay không chút lưu tình, hắn muốn dùng sức mạnh mang tính áp đảo đánh bại Diệp Thiên một cách triệt để.
Những người đứng ở bên dưới không ít người mềm nhũn hai chân, quỳ xuống đất. Ngay cả võ tôn, võ thánh… tu vi không kém cũng hơi cúi người, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Đây đã không phải là sức mạnh mà bọn họ có thể hiểu được, giống như đom đóm với ánh trăng, mà bọn họ chính là con đom đóm nhỏ bé hầu như không thấy chút tia sáng nào.
“Diệp Thiên có thể đỡ được không?”.
Âu Nhã Nhược đứng tại chỗ, không khỏi chắp hai tay lại, âm thầm cầu nguyện.
Mặc dù vừa rồi Diệp Thiên giết chết muôn vàn con ma thú, tiêu diệt năm con vua thú đã đủ khiến cô ta kinh ngạc và khẳng định thực lực của Diệp Thiên, nhưng bây giờ đối mặt với Thôi Cách dùng sức mạnh khủng khiếp như vậy, cô ta vẫn không khỏi hồi hộp lo lắng.
Bởi vì đây đã không còn là sức mạnh mà con người có thể có được, chỉ có thần linh mới có mà thôi. Diệp Thiên dùng thân xác lay động thần linh có thể thắng được sao?
“Xì xì!”.
Âm thanh quyền kình sấm sét đánh đến vô cùng chói tai, ánh sáng lóa mắt, trước mắt Diệp Thiên toàn là ánh sáng xanh tím.
Nhưng cậu không hề nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn quyền kình sấm sét lao đến. Trước khi nó đến gần cậu, cậu mới nhấc tay lên, tay phải nắm thành quyền.
Tam Tuyệt Quyền kiểu thứ sáu, Vãn Thiên Khuynh!
Cùng lúc đó, nơi cẳng chân phải của cậu loáng thoáng hiện lên ấn kí mãnh hổ, sau đó từng luồng sức mạnh sấm sét từ chân phải cậu lan ra toàn thân, cuối cùng hội tụ ở nắm đấm tay phải của cậu.
“Ầm!”.
Quyền kình dồi dào mạnh mẽ, kèm theo sức mạnh sấm sét trôi chảy đột nhiên cuốn đi. Cả bầu trời hóa thành một chiến trường thê thảm, không có sinh linh nào dám lại gần.
Hai luồng sấm sét va chạm với nhau dưới sự chứng kiến của vô số người.
“Ầm ầm!”.
Tiếng sức mạnh va chạm nặng nề vang lên, sức mạnh sấm sét như hủy diệt lan ra, sóng xung kích mạnh mẽ nghiền nát mọi vật mà nó chạm tới thành mảnh vụn. Chỉ sau một đòn tấn công, toàn bộ khu vực phía Nam của thành Thiên Nam hầu như bị san thành đất bằng trong nháy mắt, hiện ra một hố sâu đen tối đường kính mấy kilomet, mọi thứ đều biến mất trong đó.
Nếu không vì ma thú tấn công, tất cả mọi người đều đã tránh nạn đến phía Bắc, thì chỉ một đòn này cũng đủ tiêu diệt toàn bộ mấy chục nghìn người thậm chí là mấy trăm nghìn người.
“Đây… lẽ nào là trận chiến của thần linh?”.
Vô số người thầm than trong lòng.