“Cái gì?”.
Trên bầu trời, chiếc lồng bán trong suốt nhốt tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế khiến cho vô số người kinh ngạc biến sắc.
Những ánh mắt không dám tin tập trung về phía Thôi Cách. Thanh niên loài người này chỉ dùng một chiêu đã nhốt các cao thủ loài người vào lồng, sao có thể làm được như vậy?
Trong thế giới quan của loài người ở sao Tử Khúc, tám vị hiền giả là những cao thủ mạnh nhất loài người danh xứng với thực. Nhưng người thanh niên này vừa xuất hiện đã đánh đổ hoàn toàn quan niệm truyền thống của bọn họ.
Tám vị hiền giả vô cùng ngạc nhiên, muốn ra tay phá vỡ lồng, nhưng chỉ chốc lát sau, bọn họ lập tức biến sắc.
Bọn họ phát hiện mình đã mất đi khả năng cảm ứng và khống chế sức mạnh đất trời, thậm chí không thể sử dụng một chút ít linh lực hay pháp lực nào.
Các pháp đế và võ đế khác càng không có sức kháng cự, cùng nhìn về phía Thôi Cách với ánh mắt sợ hãi.
Thôi Cách khẽ lắc đầu, như khinh thường, lại như tiếc thương.
“Tiếc cho Hoàng Đế Hiên Viên một đời hào hùng, hậu duệ của ông ta lại yếu kém như vậy”.
“Tám người các ông được gọi là cao thủ mạnh nhất loài người ở sao Tử Khúc, nhưng lại không có cả tư cách để ta ra tay!”.
Đại hiền giả cất giọng trầm thấp nói với Thôi Cách, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: “Rốt cuộc cậu là ai? Vì sao lại bắt tay với ma thú đối phó loài người?”.
Thôi Cách hiển nhiên không có hứng thú trả lời câu hỏi. Hắn chầm chậm xoay người, trở về trên tường thành, dùng linh lực truyền âm cho Tị Hỏa Kim Tinh Thú.
“Chuyện tiếp theo giao cho bọn mày đấy!”.
“Nhất định phải ép tám lão già kia sử dụng tinh thể của sao Tử Khúc mới được dừng!”.
Tị Hỏa Kim Tinh Thú lập tức hiểu ý, trong mắt toát ra ý cười tàn nhẫn.
“Tám lão già kia, các người bảo vệ loài người qua một nghìn năm, là anh hùng và tín ngưỡng của thế giới loài người”.
“Không biết nếu để các người tận mắt nhìn thấy loài người mà mình bảo vệ lần lượt chết thảm trước mắt các người, trong lòng các người sẽ có cảm giác gì?”.
Nói xong, nó hạ lệnh cho tất cả ma thú.
“Tàn sát loài người, không chừa một ai!”.
“Gào!”.