Thôi Cách chắp tay đứng trên tường thành, nhìn vô số ma thú tấn công thành phố, trong mắt tràn đầy vẻ thờ ơ.
Cho dù là thành chủ của thành Thiên Nam, Thanh Kiếm Thẩm Phán - Nhan Đồng xuất hiện cũng không thể khiến hắn ngước mắt nhìn.
Trong mắt hắn, những người này hay thậm chí là đám ma thú có thể hình to lớn kia đều không bằng sâu kiến.
“Hả?”.
Chỉ giây lát sau, hắn bỗng nhiên thay đổi vẻ mặt, hai mắt nheo lại.
Một dòng cảm ứng khó hiểu khiến hắn ngạc nhiên. Ở dãy núi Ma Thú, hắn cũng từng có cảm ứng giống vậy, nhưng khi đó chỉ là một tia khí tức mờ nhạt, thậm chí hắn còn tưởng rằng cảm ứng của mình nhầm lẫn.
Nhưng lúc này, dòng cảm ứng đó lại vô cùng mãnh liệt. Hắn tin chắc trong thành Thiên Nam có thứ gì đó hắn từng nhìn thấy, từng quen thuộc.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Tâm trạng hắn chùng xuống, sức mạnh tinh thần mạnh mẽ hóa thành tấm lưới bao phủ đất trời, lan rộng ra khắp bốn phương tám hướng khắp thành Thiên Nam. Hắn muốn tìm hiểu rõ nơi bắt nguồn của dòng cảm ứng đặc biệt này.
Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn thu hồi sức mạnh tinh thần, ánh mắt trở nên đăm chiêu hơn.
“Không cảm ứng được phương hướng sao?”.
Hắn càng lúc càng nghi hoặc, rõ ràng dòng cảm ứng đó ở ngay trong thành Thiên Nam, nhưng dù hắn có dò xét thế nào cũng không thể xác định được phương hướng cụ thể của dòng cảm ứng, giống như nó được một sức mạnh tinh thần mạnh hơn giấu đi.
Cùng thời gian này, Diệp Thiên đang đứng bên trong biệt thự nhà họ Âu, nhẫn không gian trên ngón giữa tay phải rung lên nhè nhẹ.
Diệp Thiên nhìn chằm chằm tay phải, nhưng lại không biết vì nguyên nhân gì. Cậu đã mất trí nhớ, đương nhiên cũng quên mất sự tồn tại của nhẫn không gian, càng không biết làm thế nào để sử dụng hoặc mở nó ra.
Âu Nhã Nhược ở bên cạnh đột nhiên bước lên một bước, sóng vai với Diệp Thiên, hai mắt tỏa sáng giống như dạ minh châu.
“Diệp Thiên, anh nói đúng, dù có tuyệt vọng thế nào cũng sẽ có người đứng ra vào thời khắc quan trọng nhất, cứu vớt mọi người từ vực sâu tuyệt vọng!”.
“Những ma thú này có mạnh đi chăng nữa, chúng ta vẫn còn võ đế và pháp đế, trên nữa vẫn còn tám vị hiền giả kia mà!”.
Nghe Âu Nhã Nhược nói, trong lòng những người khác cũng dấy lên sự lạc quan trở lại.
Diệp Thiên gật đầu, cũng cho là vậy. Bởi vì từ hình ảnh hiện lên trong đầu cậu, đến cuối cùng sẽ có một bóng hình đứng ra xoay chuyển tình thế. Cậu nghĩ có lẽ đó chính là một trong tám vị hiền giả của sao Tử Khúc.
Trên bầu trời, Thanh Kiếm Thẩm Phán Nhan Đồng với ánh mắt lẫm liệt đột nhiên vung thanh kiếm màu trắng trong tay lên, tạo ra một luồng sáng trắng chói mắt, hóa thành kiếm khí dài trăm mét chém về phía Hắc Thủy Huyền Xà.