“Trước khi em đến, tôi đã xem qua toàn bộ đề thi thử mà em làm, đề nào cũng giải rất hoàn chỉnh, tôi cảm thấy trình độ học vấn của em đã đạt một mức nhất định”.
“Cho nên tôi muốn em cân nhắc xem, có muốn nhận chế độ tuyển sinh đặc biệt của trường chúng tôi không? Không cần thi đại học, mà được tuyển thẳng!”.
Hiệu trưởng trường Tam Trung ngồi bên cạnh thầm vui trong lòng, đại học Thủ Đô là một trong những đại học cấp cao của Hoa Hạ, không biết bao nhiêu học sinh tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được nhập học, mà Diệp Thiên là học sinh trường Tam Trung, có thể được tuyển thẳng, đây thật sự là một vận may lớn.
“Tuyển thẳng?”.
Đối diện với lời đề nghị hấp dẫn này, Diệp Thiên không nhận lời ngay, mà im lặng một lúc.
Cậu đã từng nhận lời với Hoa Lộng Ảnh, lúc thi đại học nhất định sẽ đỗ thủ khoa, cậu vốn định giành vị trí thủ khoa tỉnh Xuyên, hiên ngang bước vào đại học Thủ Đô.
Cậu vuốt cằm, trầm ngâm một hồi, trong đầu bỗng vang lên câu mà Hoa Lộng Ảnh đã từng nói với cậu.
“Diệp Thiên chính là Diệp Thiên, bất luận là bình thường hay tỏa sáng, thì đều là Diệp Thiên trong lòng em!”.
“Nhưng nếu được chọn một, em vẫn mong anh bình thường hơn, bởi vì như vậy, em mới cảm thấy khoảng cách giữa anh và em rất gần, em không cần phải đuổi theo, thậm chí em còn có thể bảo vệ ngược lại anh!”.
Âm thanh mềm mại và dịu dàng đột nhiên văng vẳng trong đầu Diệp Thiên, ánh mắt cậu bỗng trở nên ôn nhu bình thản, mang theo chút hoài niệm.
“Thầy Phó, em chấp nhận!”.
Diệp Thiên ngẩng đầu lên, trả lời nhanh gọn dứt khoát.
Phó Viễn Thanh không vì câu trả lời của Diệp Thiên mà tỏ ra quá vui mừng, tất cả đều nằm trong dự liệu của ông ta, hiếm có học sinh nào lại từ chối tuyển thẳng vào đại học Thủ Đô.
“Đại học Thủ Đô chúng tôi rất hoan nghênh em nhập học, nhưng những học sinh chúng tôi tuyển thẳng, đều phải trả qua một cuộc sát hạch cá nhân của người phụ trách ban tuyển sinh, cũng có thể coi là kiểm tra, hi vọng Diệp Thiên em không ngại!”.
Phó Viễn Thanh nhìn Diệp Thiên, thái độ rất công minh công bằng, Diệp Thiên có thể đạt 749 điểm thi học kỳ, có thể do vài phần may mắn, là người phụ trách ban tuyển sinh của đại học Thủ Đô, đương nhiên phải kiểm tra trình độ thực sự của Diệp Thiên.
Diệp Thiên không có ý kiến gì, dù sao một kỳ thi có điểm số động trời cũng chỉ có thể khiến đại học Thủ Đô xem trọng, chứ không thể khiến họ hoàn toàn công nhận tài năng của mình.
“Thầy Phó, em không vấn đề gì, bây giờ có thể kiểm tra luôn!”.
Cậu xua tay, thái độ thản nhiên.
Phó Viễn Thanh nghe vậy, liền lấy trong cặp ra một tập đề thi.
Hiệu trưởng ở bên cạnh nghiêng đầu xem, trong lòng lo lắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!