Diệp Thiên nhìn có vẻ trạc tuổi anh ta, nhưng lại thành thạo tránh được đòn tấn công của anh ta. Đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Ánh mắt anh ta lập tức trở nên nghiêm nghị, tiếp tục bước ra một bước. Trong lúc chuyển động, cánh tay bỗng dưng lại dài ra mấy tấc.
“Thông Tí Quyền?”.
Âu Nhã Nhược hơi kinh ngạc, cô ta không ngờ Lý Kiếm Phong lại sử dụng tuyệt kỹ thành danh của một trong hai người thầy võ vương của anh ta. Điều này có nghĩa Lý Kiếm Phong đã thật sự xem Diệp Thiên là đối thủ, không giữ lại tuyệt chiêu nào nữa.
Diệp Thiên âm thầm cảm thấy bất đắc dĩ, cậu không tìm được lý do để ra tay với Lý Kiếm Phong. Lúc cậu chuẩn bị tránh khỏi nắm đấm của Lý Kiếm Phong lần nữa, gương mặt cậu bỗng nhiên hiện vẻ sững sờ, dừng động tác.
“Rầm!”.
Tiếng động to lớn vang vọng khắp trang viên, một quyền của Lý Kiếm Phong đánh thẳng vào ngực Diệp Thiên.
Nhưng cảnh tượng Diệp Thiên nôn ra máu bay lùi không hề xảy ra. Mọi người kinh ngạc nhìn Lý Kiếm Phong chủ động vung quyền lại giống như bị sét đánh, cơ thể lảo đảo lùi ra sau năm mét, ngã ngồi xuống đất.
Nhìn lại Diệp Thiên vẫn không hề di chuyển chút nào.
Gan bàn tay của Lý Kiếm Phong đã rách ra chảy máu, cả cánh tay hoàn toàn tê liệt, hầu như mất đi năng lực hành động. Bản thân anh ta đã kinh ngạc đến mức ngây người ra từ lâu, gương mặt đầy vẻ bối rối.
Khoảnh khắc anh ta tấn công Diệp Thiên cứ như đánh vào một ngọn núi sừng sững bất động, còn anh ta thì bị lực phản chấn làm bị thương.
Đám người Âu Nhã Nhược cũng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc. Một lúc lâu sau, Âu Nhã Nhược mới phản ứng lại, lo lắng hỏi.
“Diệp Thiên, anh không sao chứ?”.
Diệp Thiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía tường thành có xây dựng tượng điêu khắc Hoàng Đế Hiên Viên của thành Thiên Nam.
“Có người xâm nhập vào đây rồi!”.
Âu Nhã Nhược mờ mịt, không biết Diệp Thiên nói vậy là ý gì. Nhưng chỉ giây lát sau, cô ta và những người ở đây đều sững sờ, hóa đá tại chỗ.
Màn chắn ma pháp bao trùm cả thành Thiên Nam bỗng nhiên không còn ánh sáng, bắt đầu tan vỡ từ nơi cao nhất thẳng đến dưới mặt đất.
Màn chắn ma pháp rộng lớn đã bảo vệ thành Thiên Nam trăm nghìn năm nay chợt biến mất không còn thấy bóng dáng chỉ trong vòng ba mươi giây.