Người đàn ông trung niên chắp tay đứng đó, thẻ tử kim đặt trên bàn vô cùng bắt mắt.
Giọng nói ông ta hùng hồn mạnh mẽ, giống như ra lệnh, kèm theo ngữ điệu không được phép nghi ngờ.
“Thù lao?”.
Diệp Thiên nhìn tấm thẻ lạ lùng trên bàn, nở nụ cười thờ ơ, xua tay.
“Tôi cứu cô ấy không hề nghĩ tới thù lao gì cả”.
“Thẻ này ông tự giữ lấy đi!”.
Cậu nói xong, không quay đầu lại mà bước thẳng ra ngoài, đi về phía sân nhà họ Âu.
Cho dù mất đi trí nhớ, nhưng tính cách từ trong xương cốt cậu vẫn không thay đổi. Cậu hoàn toàn không muốn quan tâm đến thái độ của người đàn ông trung niên.
Trước nay cậu chưa bao giờ cầu xin ai, cho dù Âu Nhã Nhược hứa sẽ giúp cậu tìm lại ký ức, nhưng bây giờ nhà họ Âu không cho cậu ở lại, cậu sẽ không ở lại thêm phút giây nào, cũng sẽ không chấp nhất chuyện đó.
Mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra.
Người đàn ông trung niên tên là Âu Thành Hùng, gia chủ hiện tại của nhà họ Âu, cũng là chủ tịch Tập đoàn Âu Thị ở thành Thiên Nam.
Nhìn Diệp Thiên rời đi, ông ta không có động thái gì giữ lại. Đối với ông ta mà nói, dù Diệp Thiên đã cứu Âu Nhã Nhược, nhưng cùng lắm cũng chỉ là nhân vật không rõ lai lịch mà thôi. Ông ta sẵn lòng trả cho Diệp Thiên hai triệu tử kim tệ báp đáp ơn cứu người của cậu, còn Diệp Thiên có lấy hay không thì không liên quan đến ông ta.
Mấy chục năm nay, ông ta đã gặp rất nhiều nhân vật giống như vậy.
Diệp Thiên lặng lẽ rời khỏi nhà họ Âu. Lúc này ở sân sau nhà họ Âu, trong phòng Âu Nhã Nhược, dược sư nổi tiếng nhất thành Thiên Nam đang xem xét vết thương cho cô ta.
“Cô Âu, cô bị thương tuy nặng nhưng không tổn thương đến gốc, chỉ cần tịnh dưỡng ba ngày là có thể sử dụng lại sức mạnh ma pháp”.
“Còn vết thương ngoài da ở bắp chân, tôi sẽ điều chế một phương thuốc cho cô. Mỗi ngày bôi ngoài da một lần, trong vòng một tuần là có thể đi lại tùy ý”.
Dược sư xem xét vết thương của Âu Nhã Nhược xong thì mỉm cười nói với cô ta.
“Cảm ơn Liêu đại sư”.
Âu Nhã Nhược gật đầu cảm ơn dược sư, đúng lúc đó, Âu Thành Hùng đẩy cửa đi vào.
“Bố!”, Âu Nhã Nhược cất tiếng gọi.
“Ừ!”, Âu Thành Hùng gật đầu: “Nhã Nhược, con nghỉ ngơi cho khỏe đi!”.