Cô ta hoàn hồn lại, có chút không dám tin nhìn Diệp Thiên: “Anh là võ giả sao?”.
Vừa rồi Diệp Thiên cõng cô ta bay lên cao ba trượng, không hề sử dụng bất kỳ ma pháp nào, vậy thì ngoài võ giả có tố chất cơ thể vượt xa người thường ra, không còn cách giải thích nào khác.
Hơn nữa, cho dù là những học viên võ giả cùng cấp bậc với cô ta ở Học viện ma võ Thiên Nam, cô ta cũng chưa từng thấy ai có thể bay lên cao ba trượng. Cho dù là các thầy dạy võ giả thực lực mạnh mẽ cũng ít ai có thể làm được.
Cô ta khó mà tưởng tượng, Diệp Thiên lại là một võ giả tu vi cao cường.
“Tôi không biết”, đối diện với câu hỏi của Âu Nhã Nhược, Diệp Thiên lắc đầu.
“Lúc nãy tôi chỉ phản ứng theo bản năng mà thôi”.
“Phản ứng theo bản năng?”, Âu Nhã Nhược tỏ vẻ kỳ quái, hiển nhiên không tin.
Võ giả nhảy cao ba trượng cũng phải dùng đến linh lực trong cơ thể, nếu dựa vào phản ứng bản năng nhảy lên độ cao như vậy, theo cô ta thấy chỉ có những ma thú mạnh mẽ thiên phú dị bẩm mới làm được.
Cô ta lại không biết Diệp Thiên quả thật chỉ dựa vào phản ứng bản năng.
Cậu mất đi trí nhớ, không biết làm sao sử dụng Phệ Thiên Huyền Lực và nhiều thủ đoạn chiến đấu khác, cũng không biết làm sao để sử dụng sức mạnh tinh thần, nhưng bản năng chiến đấu mà cơ thể cậu có được sau vô số lần chiến đấu lại không hề mất đi.
Vừa rồi cậu chỉ dùng bản năng của cơ thể tránh đi mà thôi.
“Khoan hãy nói chuyện này”, Âu Nhã Nhược khẽ giọng nói: “Bây giờ phải rời khỏi đây trước đã!”.
“Đợi về đến thành phố, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh tìm lại ký ức”.
Diệp Thiên gật đầu, nhảy vọt xuống, vững vàng đáp đất từ độ cao gần mười mét, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi dãy núi, thẳng một mạch không hề dừng lại…
Lúc này, sâu trong dãy núi Ma Thú, một con ma thú cao khoảng mười mấy trượng đang đứng sừng sững trên đỉnh núi. Vảy đen trên mình tỏa ra ánh sáng đầy nguy hiểm. Sau lưng nó có đôi cánh dang rộng, dài khoảng mấy chục mét. Khí tức toàn thân dồi dào cô đọng, không gian xung quanh hơi méo mó vì uy áp sức mạnh của nó.
Đôi mắt thú của nó tỏa ra ánh sáng màu vàng, chậm rãi quan sát xung quanh. Quanh nó, những con ma thú hung dữ tàn bạo đều quỳ rạp dưới đất, cúi thấp đầu, rõ ràng xem nó là thủ lĩnh, chịu sự sai khiến của nó.
Lúc nãy chính con dị thú mắt vàng này đã phát ra tiếng thú gầm, triệu tập muôn vàn con ma thú về dãy núi Ma Thú này. Nó tên là Tị Hỏa Kim Tinh Thú, là vua thú duy nhất trong dãy núi Ma Thú này, cũng là một trong những con ma thú thực lực mạnh nhất ở sao Tử Khúc.
Nó nhìn một vòng những con ma thú đang cúi đầu một cách cung kính, không ra lệnh ngay mà nhìn lên trời, hai mắt chăm chú, dường như đang đợi gì đó.
Khoảng mười phút sau, mây nơi chân trời xao động, nhanh chóng xoay vòng, tạo thành một lối đi rộng mấy mét.
Trong lối đi, huỳnh quang lấp lánh, dần hiện ra một bóng người. Người này chắp tay sau lưng, mang theo khí phách siêu việt bao trùm cả bầu trời. Kẻ này vừa xuất hiện, Tị Hỏa Kim Tinh Thú lập tức ngẩng đầu lên, nói tiếng người: “Kính chào chủ nhân”.
Một số ma thú có linh trí đều kinh ngạc, vua thú đáng kính của bọn chúng lại cung kính cúi chào một con người?