“Tiếc là cho đến bây giờ tôi mới biết, anh chiếm vị trí quan trọng như thế nào trong lòng tôi!”.
Nhiệt độ càng lúc càng thấp đi, cơ thể Tiếu Văn Nguyệt vốn đã rất yếu rồi, lúc này không cầm cự được nữa, ngã gục luôn xuống đất.
Đúng lúc những oan hồn ác quỷ kia chuẩn bị bao trùm nuốt lấy cô ta, một hơi ấm nóng lại đột nhiên lướt từ bên cạnh đến, khiến tinh thần cô ta bừng tỉnh.
“Ơ?”.
Tiếu Văn Nguyệt cố gắng mở to hai mắt, chỉ nghe thấy một tiếng động kỳ lạ, đôi mắt xinh đẹp của cô ta nhíu lại, trước mặt cô ta lúc này đang bùng lên ngọn lửa sáng.
Ngọn lửa to lớn sáng rực đến mức chói mắt đang ập đến, giống như một dải Thiên Hà vụt qua, quét sạch bóng đêm, mạnh mẽ áp đảo, như đốm lửa nhỏ thiêu cháy cả cánh đồng bao la.
Bóng tối, ác quỷ, âm hồn, tất cả mọi thứ trong bóng tối này đều như thể bị ngọn lửa nuốt gọn, ngọn lửa đi đến đâu, tất cả mọi thứ bị đốt cháy đến đó, giống như một cầu vồng dài bất tận, quét sạch bóng tối.
Trong mắt Tiếu Văn Nguyệt đều là những ánh lửa sáng đẹp, cho dù những ngọn lửa này chỉ cách cô ta rất gần, nhưng lại không hề cảm nhận thấy bất kỳ cảm giác nóng rát nào, ngược lại cảm giác ấm áp lan tỏa khiến cơ thể cô ta vô cùng thoải mái.
Những sợ hãi, lạnh lẽo trước đó đều tan biết hết, cơ thể cô ta mềm ra, mi mắt cụp xuống, lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Khoảnh khắc cuối cùng khi cô ta nhắm mắt, cô ta nhìn thấy một cơ thể vô cùng thân thuộc đang đứng hiên ngang giữa đống lửa, như chiến thần vô địch có thể điều khiển ngọn lửa, thần uy vô cùng chấn động.
“Đó là ai? Rốt cuộc là ai?”.
Cô ta một lần nữa chìm vào giấc ngủ cùng với điều thắc mắc đó.
“Chỉ là một pháp trận cỏn con cũng đòi lấy mạng tôi, đúng là nực cười!”.
“Bách Quỷ Cương Vực, tôi dùng một tay cũng phá vỡ được!”.
Một giọng nói lạnh lùng xuyên qua bóng tối vọng đến, khiến Hắc Vu Thần đứng hình.
Giọng nói này chẳng phải là của Diệp Thiên sao?
Ông ta đã thi triển Bách Quỷ Cương Vực nhốt Diệp Thiên lại, lúc này Diệp Thiên đáng ra đang dốc sức đối phó với những oan hồn ác quỷ cắn người mới đúng, làm sao đủ sức mà lên tiếng nói chuyện chứ?
Lúc ông ta còn đang kinh ngạc, một ngọn lửa đột nhiên xé rách màn đêm, khiến bóng tối tách ra thành một lối đi.
Diệp Thiên sải bước ra khỏi lối đi đó, cơ thể vững chãi, trên lòng bàn tay có một ngọn lửa đang bốc cháy ngùn ngụt, những ngọn lửa xung quanh nhảy nhót hoan hô, như thể đang chào đón chủ nhân vậy.