Chuông Đông Hoàng, pháp bảo tối cao của yêu tộc trong truyền thuyết, chỉ có người mạnh nhất trong yêu tộc mới có thể nắm giữ. Trong ghi chép của sách cổ, chỉ có một người duy nhất nắm giữ chuông Đông Hoàng, chính là vua của yêu tộc - Đông Hoàng Thái Nhất.
“Có lẽ cậu đã đoán được, pháp bảo mà Đông Hoàng Thái Nhất lấy đi chính là chuông Đông Hoàng”.
“Chuông Đông Hoàng tề danh với những thần binh tuyệt phẩm như Hiên Viên Kiếm, Lăng Uyên Thần Kiếm. Bàn về uy lực, nó thậm chí còn hơn cả Hiên Viên Kiếm và Lăng Uyên Thần Kiếm, hơn nữa Đông Hoàng Thái Nhất còn dùng chân lực và máu của mình để dung luyện nó, chuông Đông Hoàng có thể nói đã kết nối thành một với hắn, tâm ý tương thông”.
“Khi xưa, Hoàng Đế nắm hai thanh thần kiếm trong tay cũng chỉ có thể đánh ngang sức với Đông Hoàng Thái Nhất. Nếu không phải cuối cùng Hoàng Đế được sự hỗ trợ của ý chí Trái Đất, muốn thắng Đông Hoàng Thái Nhất gần như là không thể”.
Từ cách nói chuyện của linh hồn trái đất, không khó để Diệp Thiên nghe ra sự tôn sùng đối với Đông Hoàng Thái Nhất. Với tri thức và tuổi tác của linh hồn trái đất mà vẫn có thái độ như vậy với Đông Hoàng Thái Nhất, có thể thấy năm xưa vị đại yêu thượng cổ này có phong thái tuyệt thế như thế nào
Nếu không phải xuất hiện vị vua của nhân tộc là Hoàng Đế, e rằng Hoa Hạ rộng lớn này, thậm chí cả Trái Đất đều sẽ rơi vào sự thống trị của Đông Hoàng Thái Nhất.
“Chuyện này tôi biết rồi”, Diệp Thiên nhìn về phía linh hồn trái đất, thuận theo ánh mắt của ông ấy gật đầu.
“Nếu sau này gặp phải Đông Hoàng Thái Nhất, tôi sẽ xem xét tình huống mà hành động”.
Từ khi dự định tiến ra vũ trụ, tính cách của Diệp Thiên đã không còn ngông cuồng như lúc ở Trái Đất trước kia nữa. Cậu biết núi cao còn có núi cao hơn, trong Ngân Hà bao la vô hạn nhất định sẽ có nhân vật siêu cấp vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu. Đông Hoàng Thái Nhất e rằng chỉ là một trong số đó.
Khi cậu chưa nắm phần thắng tuyệt đối trước ông ta, cậu sẽ nhượng bộ đúng thời đúng lúc, tạm thời tránh mũi nhọn. Bởi vì lúc này, cậu không còn một mình nữa, sau lưng cậu còn có muôn vàn sinh linh trên Trái Đất, cùng với… con trai vừa mới sinh ra, bị cậu phong ấn sức mạnh.
“Cậu có thể hiểu được ý tôi thì tốt!”.
Linh hồn trái đất thấy được thái độ của Diệp Thiên, vẻ mặt hòa hoãn hơn nhiều. Sau đó, ánh mắt ông ấy lại trở nên nghiêm nghị, hạ giọng nói: “Còn một chuyện cậu cũng cần nhớ rõ”.
“Tinh thể Trái Đất giấu trong cơ thể cậu nghiễm nhiên cũng đã tương liên với tâm mạch của cậu. Nếu cậu chết ở ngoài vũ trụ, tinh thể Trái Đất sẽ mất hiệu lực vĩnh viễn, Trái Đất sẽ nhanh chóng suy tàn, cho đến khi trở thành một hành tinh chết”.
“Còn nữa, tinh thể Trái Đất đại diện cho nguồn gốc sinh mệnh của Trái Đất, hai bên không thể xa nhau quá lâu. Lúc này, Trái Đất đang có xu hướng linh khí hồi phục mạnh, trông có vẻ phồn hoa thịnh thế. Nhưng nếu để tinh thể Trái Đất và Trái Đất xa nhau quá lâu, Trái Đất cũng sẽ dần dần suy tàn, cho đến khi khô héo hoàn toàn”.
“Cho nên, lần này rời khỏi Trái Đất, cậu nhất định phải trở về trong vòng mười năm. Nếu quá thời gian này, Trái Đất cũng sẽ gặp họa sụp đổ, cậu hiểu chưa?”.
Diệp Thiên hơi biến sắc, cậu không ngờ chuyến đi rời khỏi Trái Đất của mình lại bị hạn chế thời gian.
“Vậy tôi để tinh thể Trái Đất ở lại thì sao?”.
Nghe câu hỏi của Diệp Thiên, linh hồn trái đất lắc đầu: “Không thể, bởi vì tinh thể Trái Đất đắp nặn lại sinh mệnh cho cậu, cho nên nó đã kết nối mật thiết với sinh mệnh cậu, không thể chia cắt. Trừ khi thực lực của cậu đạt đến cảnh giới có thể tách nó ra khỏi người cậu, nếu không thì làm gì cũng vô dụng”.
“Hơn nữa, nếu cậu để tinh thể Trái Đất ở lại, còn cậu rời khỏi Trái Đất, trong thời gian đó, nếu có tu sĩ vũ trụ nào đến cướp đoạt tinh thể thì ai sẽ bảo vệ nó?”.
Diệp Thiên nghe vậy thì không nói nữa. Cậu trầm ngâm một lúc, vẻ nghi ngờ trong mắt đã lui đi.
“Tôi biết rồi, tiền bối yên tâm, trong vòng mười năm tôi nhất định sẽ về lại Trái Đất!”.
Nói xong, cậu bước lên phía trước, mỗi bước đi đều vững vàng chắc chắn, cứ vậy bước vào con đường lên tiên được bao bọc bởi màn ánh sáng. Cả người cậu được ánh sáng bao vây, mang theo giác ngộ tiến bước không lùi.