Hôm nay, phái Hồ Ngọc Nguyệt náo nhiệt hơn ngày thường vô số lần. Bên ngoài đại sảnh tiếp khách của Hồ Ngọc Nguyệt toàn là đệ tử của phái, ai nấy đều thò đầu nhìn vào trong, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người thanh niên có gương mặt bình thản ấy.
Đối với một võ giả mà nói, không có chuyện gì chấn động lòng người bằng việc nhìn thấy thanh niên này. Đó chính là người đứng đầu thế giới hiện nay!
Trong phòng khách, vị tiền bối của Hồ Ngọc Nguyệt kia luôn miệng mời Diệp Thiên ngồi lên ghế chủ nhà, nhưng đã bị Diệp Thiên từ chối. Lần này cậu đến đây ngoài chuyện của Cổ Nguyệt Trường Hà thì còn vì một mục đích khác nữa là Lí Thanh Du.
Lí Thanh Du là người phụ nữ của cậu, vả lại ở đây toàn là trưởng bối của Lí Thanh Du, tất nhiên cậu phải kính trọng phần nào.
Lí Tẩm Vân, chưởng môn phái Hồ Ngọc Nguyệt, ngồi bên cạnh Diệp Thiên cười nói: “Thanh Du có thể được Diệp Đế Vương chăm sóc đúng là phúc mấy đời nó tu được, phái Hồ Ngọc Nguyệt chúng tôi đều vui thay cho nó”.
“Sư phụ!”.
Lí Thanh Du kính cẩn đứng bên cạnh Diệp Thiên. Nghe thấy lời Lí Tẩm Vân nói, nữ kiếm thủ xưa nay tính tình kiêu ngạo lạnh lùng cũng lộ ra vẻ xấu hổ hiếm thấy, kêu lên nho nhỏ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lí Thanh Du, Lí Tẩm Vân cũng xem như yên tâm. Lí Tẩm Vân biết đồ đệ của mình không phải vì mất trinh mà bị động đi theo Diệp Thiên, mà là tình nguyện muốn theo cùng Diệp Thiên.
Trong phòng khách, Lí Tẩm Vân và tiền bối của phái Hồ Ngọc Nguyệt trò chuyện cùng Diệp Thiên, còn Tiếu Văn Nguyệt và Lí Thanh Du thì làm quen với nhau, chỉ có một bóng hình xinh đẹp đứng ở bên cạnh trông rất cô đơn và dư thừa.
Đó là Tiêu Thiến Tuyết!
Sau khi gặp Diệp Thiên, cô gái này đã thay đổi tính cách từ vui vẻ thích chơi đùa sang dốc sức tu luyện.
Cô ấy nhìn chằm chằm gương mặt Diệp Thiên từng xuất hiện trong giấc mơ của mình vô số lần, trong lòng có muôn vàn cảm xúc đan xen.
Cô ấy không hiểu, vì sao sư tỷ của mình đột nhiên lại tới với Diệp Thiên, hơn nữa còn đến mức độ thân mật như thế này. Ngược lại, cô ấy cố gắng đuổi theo, nhưng khoảng cách với Diệp Thiên mãi vẫn không xích gần lại, mà chỉ giữ nguyên hiện trạng.
Lẽ nào mình thật sự không bằng sư tỷ?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô ấy càng thêm buồn bã.
Hàn huyên một lúc lâu, cuối cùng Diệp Thiên đứng dậy, mỉm cười nói với Lí Tẩm Vân: “Lí môn chủ, chuyện bên này đã giải quyết xong, tôi cũng nên đưa Lí Thanh Du về gặp người trong nhà rồi. Nếu sau này có chuyện gì thì cứ đến thẳng nhà họ Diệp ở thủ đô là được”.
Trong lòng Lí Tẩm Vân đương nhiên rất vui, luôn miệng đáp lại, dẫn theo các đệ tử của phái Hồ Ngọc Nguyệt tiễn nhóm Diệp Thiên đi.
Ra đến sân luyện võ, Diệp Thiên chuẩn bị xé không gian, dẫn theo Tiếu Văn Nguyệt và Lí Thanh Du rời đi. Đúng lúc đó, Tiêu Thiến Tuyết lấy hết dũng khí, đột nhiên bước ra một bước, chủ động đến đứng trước mặt Diệp Thiên.
“Diệp Đế Vương, không, Diệp Thiên, em muốn nói riêng với anh vài câu được không?”.
Câu nói của Tiêu Thiếu Tuyết khiến các đệ tử phái Hồ Ngọc Nguyệt hết sức sửng sốt, cảm thấy linh hồn cũng run lên.
Với thực lực và địa vị của Diệp Thiên ngày nay, trên đời có mấy ai dám gọi thẳng tên cậu?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!