Kỷ Nhược Yên cũng cảm nhận được hơi thở bên trong cơ thể của đứa bé đến cô ta còn cảm thấy khủng khiếp, thế là nhìn sang phía Diệp Thiên, ánh mắt mang vẻ nghi hoặc.
Diệp Thiên đáp lại với cô ta bàng một ánh nhìn yên tâm, sau đó ánh mắt sắc lạnh, như thể đã hạ một quyết tâm.
Sau đó, cậu giơ bàn tay lên, một luồng Phệ Thiên Huyền Lực hội tụ vào bàn tay, trong không trung hóa thành một ký hiệu khó hiểu, sau đó rơi xuống, in lên ngực đứa bé.
Và sau đó Diệp Thiên khẽ cắn đầu ngón tay, ép ra một giọt máu rồi nhỏ vào trên ký hiệu đó, chỉ thấy tia sáng màu xanh lam lóe lên rồi tắt, sức mạnh tăng trưởng không ngừng trong người đứa bé cũng dừng lại vào lúc này, tu vi vương cấp bên trong cơ thể cũng hoàn toàn bị phong ấn, không khác gì một người bình thường.
“Đây, thế mà lại là một phong ấn! Cậu làm như vậy...”, linh hồn trái đất tuy ở tận Trung Hải xa xôi, nhưng cũng cảm nhận được động tác của Diệp Thiên, ông ta đang định hỏi, nhưng chưa kịp nói thì đột nhiên nhận ra và hiểu được khổ tâm của Diệp Thiên.
Ông ta biết Diệp Thiên đang lo lắng. Đứa bé này là tiên thai, thân phận nhạy cảm, nếu bị những người tu tiên trong vũ trụ cảm nhận được, ắt sẽ mang họa vào thân, vô số thế lực đều sẽ đến cướp đứa bé, và lúc này cách thời hạn bảy ngày đã chỉ còn có năm ngày, thời hạn bảy ngày qua đi, Diệp Thiên sẽ phải rời khỏi trái đất, cậu không thể bảo vệ được đứa bé nữa.
Cho nên cậu đã để lại phong ấn trên cơ thể đứa bé, tạm thời ngăn chặn sức mạnh của nó tăng lên, để nó trở lại là một người bình thường. Như vậy các thế lực tu tiên trong vũ trụ kia cũng khó tìm được nó, điều này cũng có thể cho nó sự đảm bảo an toàn lớn nhất.
Nếu không Diệp Thiên là một người bố, làm sao có thể nhẫn tâm dùng tay phong ấn lên đứa con mới sinh của cậu chứ?