Lần này Diệp Thiên không từ chối, chỉ trở tay ôm ngược cô ta vào lòng.
Cho dù lúc trước hai người có nhiều chuyện không vui và hiểu lầm, nhưng hai chữ “tình cảm” trước giờ luôn rất kỳ diệu, không thể đoán được bằng đạo lý thông thường, có lẽ ngay từ khi hai người gặp nhau lần đầu ở nhà họ Tiếu, họ đã xác định rằng không thể tách rời: “Tiểu Thiên, chào mừng trở về”.
Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt ôm nhau một lúc lâu mới buông ra, còn Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn ở phía sau đã lộ ra ý cười nãy giờ cũng nhiệt tình kéo Diệp Thiên vào biệt thự.
Bốn người như một gia đình hòa thuận, đầm ấm, vui vẻ trò chuyện, sau bữa cơm tối, Diệp Thiên không hề kiêng dè gì nằm lên giường của Tiếu Văn Nguyệt, ánh mắt đầy ý vị.
Tiếu Văn Nguyệt không vòng vo quá nhiều bèn ngồi bên giường, đưa cốc sữa nóng cho Diệp Thiên như một người vợ cẩn thận phục vụ cho chồng mình.
Diệp Thiên lại không quan tâm đến mùi sữa thơm ngát, mà vươn tay ra kéo Tiếu Văn Nguyệt vào lòng, bầu không khí lập tức trở nên hữu tình hơn hẳn.
Kể từ sau khi Diệp Thiên bị ảnh hưởng của việc hấp thụ ma khí, làm việc với Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Tuyết trong hang ma phương Tây thì mong muốn của anh ấy ở phương diện này dường như được kích hoạt hoàn toàn.
Tiếu Văn Nguyệt đỏ bừng cả mặt, nhưng không từ chối, chỉ nhắm mắt lại đợi mọi thứ sắp tới.
Ngay lúc này Diệp Thiên vốn dĩ đã chìm vào trong dục vọng, động tác bỗng dừng lại.
Một cảm giác vô cùng kỳ diệu như dòng điện truyền đi khắp cơ thể cậu, sau đó đi thẳng vào thần phủ.
Đó là cảm ứng mãnh liệt liên kết huyết thống, con ngươi Diệp Thiên co rút, lộ ra vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên.
“Đây là… Con tôi?”
Cảm ứng huyết thống mạnh mẽ dâng lên từ đáy lòng Diệp Thiên, xông thẳng đến nơi sâu nhất thần phủ, khiến động tác cậu hơi khựng lại.
Cảm ứng huyết thống vô cùng mạnh mẽ, đợt sau mạnh hơn đợt trước, giống như khắc sâu vào linh hồn. Đối với Diệp Thiên mà nói, nó vô cùng rõ ràng, vô cùng rung động.
Cảm ứng này không phải đến từ Tiếu Văn Nguyệt, mà là đến từ một nơi cách đây mấy trăm cây số. Lúc này, thực lực của Diệp Thiên gọi là chủ nhân của Trái Đất cũng không có gì quá. Đừng nói là mấy trăm cây số, cho dù là khí tức sinh mệnh của mấy tỷ người trên Trái Đất này, cậu cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Cậu biết sự cảm ứng này không thể nào sai được.
Tiếu Văn Nguyệt vốn đang nhắm mắt chờ, một lúc lâu vẫn không thấy Diệp Thiên tiến thêm bước nữa thì lập tức mở mắt ra, lúc này mới phát hiện phản ứng khác lạ của cậu.
Cô ấy đưa tay vuốt ve gương mặt của Diệp Thiên, nghi ngờ hỏi: “A Thiên, anh sao vậy?”.
Diệp Thiên mất hồn lạc phách ngồi trở về bên giường, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc khó mà gọi tên, lẩm bẩm: “Anh…”.
“… Cảm nhận được con của anh!”.