Ngay sau đó, A Tu La Hào vì hứng chịu vết thương chí mạng nên lò phản ứng ẩn giấu trong cơ thể cũng lập tức phát nổ, trong thoáng chốc, vô số đống lửa cao hàng trăm trượng bùng lên, sau đó bị Diệp Thiên phất tay một cái mà tắt ngúm giữa đại dương mênh mông.
Trời đất tiêu điều, một nửa vùng đất Trung Hải đã biến thành bãi đất hoang, chỉ có bóng dáng cao cao gầy gầy của Ám Đạo đứng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Đập vào mắt chỉ thấy vũ trụ tinh hà vô cùng vô tận, cậu biết rằng, một hành trình hoàn toàn mới thuộc về chính cậu sắp bắt đầu rồi!
Mảnh đất Trung Hải, vô số cát bụi bay tứ tung, cơ thể khổng lồ của A Tu La chìm vào trong biển, nhiều mảnh thịt nát xương tan cũng biến mất.
Phải một lúc lâu sau những người may mắn sống sót ở Trung Hải mới phản ứng lại, sau đó tiếng hoan hô vang trời truyền ra khắp nơi tụ lại thành sóng âm vang vọng khắp tứ phía.
Dù lúc này có gần nửa kiến trúc ở thành phố sầm uất lớn nhất Hoa Hạ đã trở thành đống nát vụn, nhưng vẫn không thể giấu được niềm vui sướng sau khi vượt qua hoạn nạn của mọi người.
Nhà cửa đổ nát còn có thể xây lại được, nhưng mạng sống thì chỉ có một lần duy nhất.
Cảnh tượng Diệp Thiên vung một kiếm giết chết A Tu La được chiếu ở nhiều nơi trên Trái Đất, người thấy được cảnh tượng này đều trợn to mắt, thở gấp, những người đưa ra quyết sách của các nước đều cực kỳ vui mừng, thở phào nhẹ nhõm.
Trong cuộc xâm lăng của nền văn minh ngoài hành tinh lần này, cuối cùng chính những con người ở Trái Đất mới là người vui mừng cười suốt đến cuối cùng, chính Diệp Thiên là người đã chém đứt trời vực bằng một thanh kiếm và kéo trái đất lại từ vực thẳm của tuyệt vọng.
“Diệp đế vương uy vũ!”
“Diệp đế vương vô địch!”
“Diệp đế vương là duy nhất!”
Vô số tiếng tán thưởng, tiếng ca tụng đều có thể bắt gặp ở các diễn đàn trên các nền tảng lớn. Trong ngày hôm nay cả trái đất không một ai chia sẻ về cuộc sống thường ngày của mình với bạn bè, không khoe mình đã đi đâu hoặc ăn gì uống gì, tất cả tin tức đều chỉ có một bóng hình được chụp lại từ trên màn hình.
Bóng người này đại diện cho đỉnh cao của trái đất, là danh từ thay thế cho từ “vô địch”.
Trên bầu trời Trung Hải, Diệp Thiên để trần thân trên, ánh mắt không hiện lên cảm xúc gì, giữa hai hàng mày chứa sự tiếc nuối và thương tiếc.
“Rốt cuộc vẫn phải đi đến bước này”.
Cậu thở dài thườn thượt, tầm nhìn thu lại khỏi vũ trụ bao la rồi nhìn về phía núi non sông hồ, trong mắt hiện lên nỗi quyến luyến và không nỡ chưa từng có.
Đây là bí mật của riêng cậu, cậu chưa từng nói với bất kỳ ai.
Cậu biết mình sắp phải rời khỏi trái đất.
Từ sau khi cậu hấp thụ linh khí của tứ đại thần thú, tu thành ba đóa hoa ngưng cảnh giới đại diện cho thân thể, tinh thần và chân lực, cậu đã có linh cảm rất mãnh liệt là mình sắp thoát khỏi trái đất, đi đến vũ trụ mênh mông vô tận.
Khi cậu đồng thời phát huy sức mạnh của ba đóa hoa ngưng cảnh giới đến mức cực điểm, cũng là lúc cậu rời khỏi trái đất, chỉ là sâu trong thâm tâm cậu vẫn không muốn rời khỏi trái đất sớm như thế nên đã cố ý áp chế sức mạnh của mình để mình không sớm rời khỏi trái đất.
Chỉ là sức mạnh của Cam La vượt xa sức tưởng tượng của cậu, tính hủy diệt và sức phá hoại của A Tu La càng vượt xa trình độ kỹ thuật của trái đất, ép cậu phải sử dụng sức mạnh được kết hợp của ba đóa hoa để một kiếm giết chết hắn.
Bây giờ ba đóa hoa đã tề tựu lại một chỗ, sức mạnh đã được đẩy lên đến đỉnh cao cũng đã đến lúc phải rời khỏi trái đất.
Quả nhiên ngay khi cậu thầm thở dài, một luồng sáng bỗng phát ra từ sâu dưới đáy biển biến thành đốm sáng lấp lánh đầy trời, tạo thành một con đường lung linh ánh sáng, sau đó xuyên thẳng đến chân trời về phía vũ trụ, dẫn đến bờ bên kia biển sao không biết tên.