Những thuộc hạ bên cạnh nghe thấy vậy, đang định chấp hành thì có một nhân viên thông tin cấp bậc tương đối cao từ ngoài của bước vào cầm theo điện thoại không dây với vẻ mặt đanh lại.
“Tướng quân, là điện thoại từ White Palace, nguyên thủ muốn nói chuyện với ông!”
Nghe thấy vậy những tướng cấp cao trong phòng quan sát đều tái mặt. Nguyên thủ Hợp Chúng Quốc là ai chứ?
Đó là trưởng quan cao nhất của Hợp Chúng Quốc, nắm giữ quyền hành cực lớn. Đến cả người này cũng ra mặt thì có thể thấy sự việc đã vô cùng nghiêm trọng và vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ rồi.
Một tiếng đồng hồ sau, một chiếc máy bay trực thanh lượn một góc hoàn hảo xuất hiện trên khoảng không của căn cứ Kitsap ngay bên trên cái hố to đùng kia. Chiếc máy bay trực thăng khi đến nơi thì không hề tiến lên nữa mà đáp xuống một bãi cỏ hoang bên cạnh cái hố. Một người đàn ông trung niên đĩnh đạc, uy nghiêm bước ra.
Người này chính là thống soái tối cao của quân đội Hợp Chúng Quốc – Andreares.
Ông ta nhìn cái hố sâu thảm trước mặt mà bỗng dấy lên cảm giác sợ hãi. Điều này còn khủng khiếp hơn những gì thấy được trong đoạn băng ghi hình.
Sau đó ông ta ngước nhìn bên trên miệng hố thì thấy một người thanh niên tóc bạc đang lơ lửng với ánh mắt không chút dao động.
Một giây sau, ông ta cầm loa phóng thanh cao cấp nhất của Hợp Chúng Quốc và phát đi giọng nói khàn khàn của mình với vẻ kính sợ.
“Chào Diệp Đế Vương. Tôi là thống soái tối cao của Hợp Chúng Quốc, Andreares. Tôi nhận lệnh của nguyên thủ tới để đàm phán với cậu, mong nhường bước!”
Ông ta là một trong những thiên tài phát ngôn số ít của Hợp Chúng Quốc, lúc này ông ta đang nói chuyện một cách rất tiêu chuẩn với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Thiên trong không trung cuối cùng cũng mở mắt. Cậu liếc nhìn Andreares rồi nhấc một chân và đáp ngay trước mặt ông ta.
Đứng cách Diệp Thiên chưa tới một mét nhưng ông ta có thể cảm nhận được khí tức chèn ép ghê người đang ập tới. Dù ông ta cũng là một kẻ chinh chiến thì lúc này cũng phải toát mồ hôi hột.
“Đàm phán sao?”
Diệp Thiên với ánh mắt khinh thường khẽ cười.
“Đàm phán với tôi, ông cảm thấy Hợp Chúng Quốc còn tư cách không?”
Cậu nhấc tay chỉ về phía Andreares với giọng nói lạnh lùng: “Tôi ở đây đợi người của Hợp Chúng Quốc xuất hiện nhưng không phải là để đàm phán!”
“Thứ tôi muốn là Hợp Chúng Quốc công bố với toàn cầu, để những nhân vận cầm quyền của Hợp Chúng Quốc nói rõ những âm mưu mà họ đã hãm hại tôi trên truyền thông!”
“Cuối cùng là xin lỗi tôi, liên minh võ đạo Hoa Hạ và tập đoàn Lăng Thiên!”
Nghe câu nói của Diệp Lăng THiên, Andreares tái mặt. Ông ta đứng ngây tại chỗ sau đó lập tức lắc đầu.
“Yêu cầu này, Hợp Chúng Quốc chúng tôi không thể đồng ý!”
Đùa nhau chắc, Hợp Chúng Quốc là nước số một thế giới, uy hiếp toàn cầu. Giờ đây không có bất kỳ ai có thể khiến vị trí bá chủ của họ lung lay, cùng lắm là uy hiếp là đã quá lắm rồi.
Điều này cũng tạo nên sự khoa trương, kiêu ngạo của Hợp Chúng Quốc. Sự ngạo nghễ một thời, giờ bắt họ cúi đầu xin lỗi người khác thì đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm.