Cô gái thấy vậy, cho rằng Diệp Thiên đã sinh lòng sợ hãi rồi, lúc này ngạo nghễ nói: “Hừ, đương nhiên là cậu Bạch rồi, tôi là người phụ nữ của cậu Bạch, anh không nghe theo ý của tôi, vậy chính là không nghe theo ý của cậu Bạch!”
“Anh ấy là thiếu chủ của “Long Trì” mạnh nhất thế giới hiện giờ, anh cảm thấy anh ấy sẽ đối phó với anh như thế nào?”
“Thiếu chủ Long Trì?”
Sắc mặt của Diệp Thiên hơi thay đổi.
Thấy vậy, Phương Nhã Vận càng thêm đắc ý, giơ tay chỉ vào thanh niên mặc âu phục đi giày tây trong đông đảo lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Long Chúng đang ngồi trước bàn hội nghị.
Thanh niên có vóc người cao lớn, vẻ ngoài anh tuấn, vẻ mặt mang theo vài phần kiêu căng, trên người mơ hồ có một luồng khí tức Bạch Long, luồng Long khí này giống Bạch Phá Thiên đến mấy phần.
“Là con cháu của Bạch Phá Thiên sao?”
Trong mắt Diệp Thiên lóe vẻ sáng tỏ, sau đó nghiêng đầu nhìn cô gái váy đỏ ở bên cạnh.
“Chỉ anh ta mà đã khiến cô vênh váo ngông cuồng như vậy sao?”
Phương Nhã Vận nghe xong, trong mắt toát vẻ không thể tưởng tượng nổi, nếu là người khác nghe thấy cái tên thiếu chủ Long Trì thì đã sớm sợ đến tè ra quần, nhưng Diệp Thiên này, dường như trong bình tĩnh còn mang theo chút khinh thường, điều này khiến cô ta nghĩ mãi mà không ra.
Trên đời này, cho dù lãnh đạo một nước thì khi đối mặt với thiếu chủ Long Trì cũng phải nhường ba phần, sao Diệp Thiên lại có thể hoàn toàn không coi anh ta ra gì như vậy?
Khi đang nghi ngờ, Diệp Thiên lại lên tiếng.
“Cô, cũng chỉ có thể kiêu ngạo đến hôm nay mà thôi!”
Cô ta càng thêm không thể hiểu nổi, mà lúc này, đàm phán giữa Tập đoàn Lăng Thiên và Tập đoàn Long Chúng trên bàn hội nghị đã đến hồi gay cấn nhất.
Chỉ thấy Nhậm Uyển Doanh đứng dậy, dưới sự ủng hộ của các lãnh đạo cấp cao Tập đoàn Lăng Thiên, đanh thép nói: “Muốn thu mua chi nhánh Cảng Đảo của Tập đoàn Lăng Thiên chúng tôi, đó là chuyện không thể nào, cho dù các anh có bối cảnh gì, Tập đoàn Lăng Thiên chúng tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với một Tập đoàn buôn bán hàng giả và kém chất lượng!”
Mà bên phía Tập đoàn Long Chúng, mọi người cũng không bởi vì Nhậm Uyển Doanh từ chối bọn họ trước mặt công chúng mà tỏ ra bất mãn, trái lại trên mặt còn mang vẻ trêu tức.
Còn thiếu chủ Long Trì có quyền lên tiếng nhất kia lại dùng ánh mắt ngập tràn ham muốn, có tính xâm lược cực mạnh đảo qua cơ thể của Nhậm Uyển Doanh.
Anh ta kéo ghế dịch ra phía sau, mở rộng chân tay, mỉm cười nói: “Phó tổng giám đốc Nhậm, lần này Tập đoàn Long Chúng chúng tôi mời Tập đoàn Lăng Thiên đến đàm phán, đã là nể mặt lắm rồi!”