Ánh mắt ông ta hệt như chim ưng, quét nhìn một vòng trong phòng họp, nhưng đập vào mắt đều là những nhân vật nổi tiếng, người mới trong giới giải trí và phóng viên truyền thông của Cảng Đảo, hoàn toàn không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
“Là bởi vì gần đây tôi nhận được ban ơn của Bạch Phá Thiên đại nhân, tu vi đột ngột tăng cao, cho nên cảm giác cũng nhạy bén hơn sao?”
Ông ta hậm hực lắc đầu, sau đó nhắm mắt lại.
Diệp Thiên ngồi ở vị trí cuối của khán đài, lạnh nhạt nhìn những gì xảy ra trước bàn hội nghị, ở khoảnh khắc cuối cùng, cậu sẽ đâm chết tất cả những tai họa ngầm nhằm vào Tập đoàn Lăng Thiên kia.
“Này, nhường chỗ ngồi của anh cho tôi, anh qua bên kia ngồi đi!”
Nhưng vào lúc này, một giọng nói ngọt ngào mang theo mấy phần ra lệnh từ bên cạnh truyền đến.
Diệp Thiên quay đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi mặc lễ phục màu đỏ thẫm, lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt đang đứng ở bên cạnh cậu.
Cô gái chừng hai mươi hai mốt tuổi, dáng vẻ xinh đẹp tràn đầy sức sống, giống như cô em gái nhà bên, lễ phục cúp ngực đỏ thẫm tôn lên vóc người lung linh đường cong lả lướt, làn da trắng như tuyết thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt Diệp Thiên.
Diệp Thiên lại làm như không nhìn thấy gì, cậu chỉ liếc nhìn cô gái một cái, căn bản chưa từng để ý, sau đó quay đầu về chỗ cũ, tùy ý dựa lên trên chỗ ngồi của mình.
Thấy thái độ lạnh nhạt của Diệp Thiên, cô gái cảm thấy hơi kinh ngạc.
Dù sao cô ta cũng là ngôi sao mới nổi của công ty giải trí Anh Hoàng, là một ngôi sao mới nổi, nếu như không phải cô ta không bằng lòng tuân theo quy tắc ngầm, thì sớm đã nổi tiếng khắp cả nước, lấy được vô số tài nguyên rồi, nhưng dù là vậy, cô ta vẫn cực kỳ nổi tiếng trong giới thượng lưu Cảng Đảo, mọi người đều gọi cô ta là một trong tứ tiểu hoa đán của Cảng Đảo.
Không ít con cháu nhà hào môn giàu có của Cảng Đảo đều thích phong cách thuần khiết ngây thơ này của cô ta, chủ động theo đuổi cô ta, có thể thấy được sức hấp dẫn to lớn của cô ta.
Nhưng một người trước giờ vẫn rất có duyên với người khác phái như cô ta, bây giờ lại bị một thanh niên tóc trắng thoạt nhìn chẳng hề xuất sắc coi nhẹ?
Không biết vì sao, bỗng nhiên trong lòng cô ta bùng lên một ngọn lửa giận không tên, trên mặt cũng lộ vẻ xấu hổ.
“Tôi là Phương Nhã Vận, tôi bảo anh qua bên kia ngồi, anh không nghe thấy sao?”
Thật ra trên khán đài vẫn còn rất nhiều vị trí trống, nhưng tất cả những vị trí này đều ở tít ngoài rìa, không thể nhìn thấy tình hình đàm phán phía trước, mà cô ta nhìn mọi người xung quanh, gần như đều là nhân vật có máu mặt ở Cảng Đảo, cũng không ít ngôi sao diva có địa vị cao hơn cô ta, vì vậy cô ta mới để mắt đến người mà cô ta chưa từng gặp là Diệp Thiên, muốn Diệp Thiên đến nơi hẻo lánh, còn mình thì ngồi vào vị trí của Diệp Thiên.
“Cô bảo tôi nhường thì tôi phải nhường sao?”
Diệp Thiên cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt trả lời một câu.
“Anh.”