Hai mắt Diệp Thiên đanh lại, xung quanh cậu chỉ nhìn thấy những vì sao lấp lánh, hình thành nên dải ngân hà vô tận, rực rỡ tráng lệ đến lạ thường.
Và trong dải ngân hà vô tận này, cậu nhìn vào bản thân lại phát hiện ra nơi mà cậu đang đứng chính là vị trí của trái đất.
“Mình chính là trái đất sao?”.
Cậu khẽ lẩm bẩm, đúng lúc này, trong đầu cậu lại lóe lên vô số cảnh tượng, đó là quá trình trái đất từ thế giới nguyên sơ, bắt đầu biến hóa đến ngày nay, sản sinh ra các sinh mạng đầu tiên, các động thực vật đầu tiên.
Giống như những thước phim đang quay nhanh trước mắt Diệp Thiên, cảnh tượng nào cũng đều là những nơi những chuyện mà cậu từng trải qua.
Không biết bao lâu, Diệp Thiên mới hoàn hồn trong tiếng gọi của Thi Mạc, những cảnh tượng trước mắt cũng hoàn toàn biến mất, lại một lần nữa trở về thực tại.
“Cậu sao thế?”.
Thi Mạc tò mò hỏi.
Diệp Thiên sờ lên dấu ấn trong lòng bàn tay còn đang tỏa ra hơi nóng bỏng, trong mắt mang chút xao động.
“Vừa rồi tôi đã nhìn thấy vũ trụ, hơn nữa còn nhìn với góc độ của trái đất!”.
“Không chỉ vậy, tôi còn nhìn thấy cả quá trình trái đất biến đổi từ cổ chí kim, hình như là trái đất đang truyền đến cho tôi một thông tin nào đó!”.
Cậu từ từ đứng dậy, hoạt động cơ thể, cậu có thể cảm nhận được trong lòng bàn tay có một luồng sức mạnh lớn chưa từng có đang dần dần tỏa ra từ dấu ấn hình vuông, từng bước xâm nhập vào tứ chi của cơ thể, rồi vào trong cả thần phủ.
Tuy tốc độ này vô cùng chậm rãi, nhưng Diệp Thiên lại có thể cảm nhận được, những luồng sức mạnh tỏa ra qua dấu ấn so với sức mạnh trước đây của cậu, cho dù là Phệ Thiên Huyền Lực, sức mạnh tinh thần hay sức mạnh thể xác, đều càng thêm thuần khiết hơn, như thể đang chuyển biến thành một hệ thống sức mạnh khác.
“Dấu ấn này đã lỏng lẻo rồi sao?”.
Diệp Thiên cảm nhận được sức mạnh đang dần dần trở lại vào trong cơ thể, biểu cảm của cậu cũng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.
Muốn làm một số chuyện, chỉ có mỗi niềm tin thì tuyệt đối không đủ, còn phải có sức mạnh thống trị tất cả mới có thể chế ngự càn khôn, chỉ cần sức mạnh của cậu có thể khôi phục, thì Long Trì gì đó, căn bản chỉ là hữu danh vô thực, không đáng nhắc đến.
“Ký hiệu thần bí này, cậu tìm được cách giải chưa?”.
Cảm nhận được vẻ kỳ lạ của Diệp Thiên, Thi Mạc hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Phương pháp thì tạm thời chưa tìm được!”.
Diệp Thiên lắc đầu, sau đó khóe miệng nhếch lên nụ cười tự tin.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!