Cùng với sự ra đi của Diệp Thiên, sự biến mất của Thiên Luân, những kẻ mạnh mất đi lí trí do bị ma khí của Thiên Luân tấn công cũng dần hồi phục lại ý thức. Ba vị tông chủ của sáu tông Huyền Môn cũng thức tỉnh, nhìn thấy cảnh tưởng trước mặt mới ý thức được một trận đại nạn khủng khiếp vừa mới diễn ra.
Sau khi hồi phục ý thức, bọn họ lập tức điểu chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu đi tìm những đệ tử đã thoát khỏi sự kiểm soát của Thiên Luân, xây dựng lại trật tự của Lư Thành, chủ động trợ giúp Lương Long Đình và quân đội.
Trong đám tàn tích, một bóng hình đang ngồi thiền cũng dần mở mắt. Đó chính là Thi Mạc.
Sau khi nhận được thần chỉ của Diệp Thiên thì ông ta cũng đã hồi phúc ý thức, dùng ý thức của mình thoát khỏi sự kiểm soát của ma khí và trở lại là chính mình.
Khoảnh khắc mở ra ông ta liền lập tức đứng bật dậy. Cảnh tượng chiến đấu giữa ông ta và Diệp Thiên hiện lên trong đầu.
Ông ta nhớ lại cảnh tường Diệp Thiên toàn thân bị thiêu đốt bởi ngọn lủa màu lam đỏ, đó là biểu hiện của huyết khí mà cơ thể tự đốt cháy. Ông ta lập tức thi triển thần thức, lục soát khắp kinh thành, cuối cùng cũng tìm được tung tích của Diệp Thiên.
Lúc này, Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt đang đứng trước cổng Tam Trung của Lư Thành với cơ thể đầy máu. Cậu nhìn tấm biển trường vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong lòng dấy lên không ít hồi ức.
Từ nơi đây, với thân phận làm một học sinh, danh tiếng của cậu đã từng bước nổi lên, từng bước đạt tới đỉnh cao vinh quang và cuối cùng trở thành người số một thế giới. Còn lúc này, cậu đã mất đi chân lực, đây cũng là nơi cuối cùng mà cậu cảm thấy đầy hồi tưởng.
“Soạt!”
Đúng lúc này, một âm thanh giòn giã vang lên. Một bóng người xuất hiện, đáp xuống trước mặt họ, đó chính là là Thi Mạc.
“Xem ra ông đã không sao rồi!”
Nhìn thấy Thi Mạc, Diệp Thiên nhếch miệng cười, nụ cười mang theo sự chế nhạo.
Vừa rồi khi Thi Mạc đứng dậy, cậu đã không còn bất kỳ cảm giác gì, thậm chí còn không theo bắt kịp sự dịch chuyển của ông ta.
Giờ cậu đã yếu tới mức đó rồi.
“Để tôi xem vết thương của cậu!”
Mạc Thi không nói nhiều, chỉ cầm lấy cổ tay của Diệp Thiên, một luồng chân lực chạy dọc theo cánh tay, tỏa ra toàn thân cậu.
Một lúc sau Thi Mạc thu hồi chân lực, biểu cảm trông vô cùng khó coi.
“Sao lại như thế này chứ…”
Ông ta vốn tưởng có thể giúp Diệp Thiên hồi phục vết thương, dù không được thì cũng giảm thiểu thương thế, nhưng khi kiểm tra thì ông ta phát hiện bản thân đã bất lực thật sự rồi.