“Đây chính là “món ăn lớn” cuối cùng tôi chuẩn bị cho cậu, thế nào, có bất ngờ không?”
Vừa dứt lời gã đánh một chưởng về phía Thi Mạc, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.
“Đi đi, Thiên Ma Huyễn Thân!”, sau khi giọng nói đó vang lên, Thi Mạc như nhận được một chỉ thị nào đó, ma khí trên người bỗng bùng phát, khí tức lập tức tăng lên gấp mấy lần, cả người như thế mới đắm mình vào ngọn lửa đen cuồng nộ, chỉ nhấc một bước đã bước đến chỗ Diệp Thiên.
“Cộp!”
Nhưng đó chỉ là một ảo ảnh xẹt qua, ông ta đã đến trước mặt Diệp Thiên ngay tức khắc, nắm đấm bao phủ toàn ma khí không hề do dự, càng không có chút tình cảm nào đánh mạnh vào ngực Diệp Thiên.
“Hửm?”, Diệp Thiên cũng hoàn hồn ngay vào thời khắc này, cảm nhận được nắm đấm có lực cực mạnh đang lao đến gần mình, con ngươi co rút, Phệ Thiên Huyền Lực cuồn cuộn lao ra từ trong người cậu như thể thủy triều, sau đó tụ lại trước ngực cậu, kết hợp với thân thể rắn chắc của Diệp Thiên, tung ra một chiêu đỡ lại cú đấm này.
“Ầm!”
Một tiếng động trầm đục vang lên, nắm đấm của Thi Mạc đánh vào trước ngực Diệp Thiên không lệch một phân, ma khí trên cánh tay ông ta ăn mòn áo của Diệp Thiên khiến nó bị khoét một lỗ lớn như cái bát.
Nhưng bản thân Diệp Thiên lại không hề động đậy, ngược lại là Thi Mạc, cơ thể hơi lắc lư, ông ta bị lực phản của lực công kích ép lùi về sau hai bước.
“Thi Mạc, ngay cả ông cũng mất đi lý trí rồi à?”
Giọng Diệp Thiên hơi bi thương, ánh mắt cũng hiện lên vẻ phức tạp. Nhưng Thi Mạc lại cứ nhìn cậu như thế, không hề có phản ứng nào khác. Ông ta lùi về sau hai bước, sau đó lại giẫm bàn chân lên, hai tay đan chéo trước ngực, ma khi tụ lại từ hai bên người ông ta tạo ra một ấn kết màu đen phức tạp.
“Thiên Ma Ấn”.
Ông ta phát ra tiếng gầm gừ khá thấp, rất khác với giọng nói bình thường, ấn kết màu đen trước người ông ta cũng cấp tốc xoay chuyển làm cho khí lưu xung quanh bị hấp thu, nhanh chóng co rút lại.
“Ầm!”
Ngay khi không khí bị rút lại đến cực điểm, Thi Mạc giơ lòng bàn tay lên, ấn kết màu đen lao mạnh ra như một viên đạn đạo, kéo ra một giọng nói vỡ âm cực kỳ sắc bén.
Lần này khoảng cách quá gần, mặc dù Diệp Thiên đã có chuẩn bị từ trước, nhưng ấn kết màu đen này đã đột phá với tốc độ hai ba lần đánh thẳng vào ngực Diệp Thiên. Diệp Thiên buồn bực hừ một tiếng, lòng bàn tay chà sát ra một vết ấn trong hư không, sau đó liên tục bay lùi đến khi ra khỏi mấy chục trường. Ấn kết đó như ruồi nhặng víu trên bàn chân, dính vào bụng cậu, ma khí trên đó càng hung hiểm, như thể muốn mài mòn từng tấc da thịt và cơ bắp của cậu. Liên tục lùi về khoảng cách gần một trăm trượng, cơ thể Diệp Thiên mới dừng lại, lòng bàn tay cậu điểm mạnh vào phía sau lưng, tạo ra một luồng sóng khí bùng nổ, ánh sáng màu xanh trên người bỗng sáng rực, uy năng của Phệ Thiên Huyền Lực có thể bộc phát, đánh tan ấn kết màu đen đó.
Lúc này quần áo chỗ vùng bụng cậu cũng bị ma khí ăn mòn sạch sẽ, vùng da tiếp xúc với ấn kết màu đen, mặc dù không bị tổn thương gì, nhưng vẫn để lại một đường sẹo màu trắng có hoa văn kỳ dị.
Nếu cách tấn công mà Thi Mạc thi triển mạnh hơn một chút thì có thể phá vỡ được phòng ngự cơ thể của Diệp Thiên.
“Ha ha!”