Hoa Hạ, trên một ngọn núi hoang ở ngoại ô thủ đô, không gian hơi dao động, sau đó nứt ra một lỗ hổng. Ba bóng người xuất hiện từ bên trong, đáp xuống núi hoang, chính là ba người nhóm Diệp Thiên vừa từ hang ma phương Tây trở ra.
Trước khi Diệp Thiên vào hang ma phương Tây, cậu cũng có thể tay không xé rách không gian, nhưng lại không thể xác định chính xác có thể tạo nên lối đi không gian giữa giới thế tục và hang ma phương Tây. Tuy nhiên, khi vào trong Hoang Vực, nhận được sự gột rửa của sức mạnh pháp tắc Địa Cầu, độ cảm ứng của cậu đối với không gian cực kì mạnh mẽ. Bên cạnh đó, cậu lo lắng cho an nguy của Tiếu Văn Nguyệt, cho nên chỉ trong một đêm, lần đầu tiên cậu mở ra lối đi không gian, hơn nữa không phải là thông đến Tây Âu, mà là đến thẳng Hoa Hạ.
Bởi vậy nên khi Cổ Nguyệt Trường Hà nhìn thấy hành động của cậu mới kinh ngạc đến vậy.
“Không hổ là đứa con sao trời, có thể tay không kết nối ba nút không gian, thành công mở ra một lối đi không gian xa thế này!”.
Cổ Nguyệt Trường Hà nhìn Diệp Thiên, âm thầm gật đầu, lại lần nữa cảm thấy may mắn khi quyết định đầu quân cho Diệp Thiên.
Ông ta tin mình không lựa chọn sai.
Lúc này, Diệp Thiên lại không có thời gian để tâm đến sự kinh ngạc của bọn họ, cậu hơi nhíu mày.
Trước kia ở trong hang ma phương Tây, luồng ma khí mạnh mẽ mà cậu cảm nhận được không quá mãnh liệt. Nhưng bây giờ quay trở lại giới thế tục, sự xung kích và dao động mà luồng ma khí mang tới càng thêm rõ rệt, khiến cậu không khỏi kinh ngạc.
Cậu thực sự không ngờ, giới thế tục lại có ma khí dồi dào, mạnh mẽ hơn cả Ma Hoàng ở trong hang ma phương Tây.
“Đại nhân, đây là…”.
Hoa Thanh Hà nhìn khung cảnh xung quanh hoàn toàn khác với hang ma phương Tây, kinh ngạc hỏi Diệp Thiên.
“Đây là giới thế tục, nếu năng lực của tôi không sai sót thì đây là thủ đô Hoa Hạ”.
Diệp Thiên thản nhiên nói.
“Thủ… đô?”.
Nghe Diệp Thiên nói, Hoa Thanh Hà vô cùng kích động, cảm xúc thay đổi cực kì mãnh liệt, dường như chìm vào hồi ức nào đó.
“Tôi hứa đưa cô về thế giới loài người, tôi đã làm được rồi. Với tu vi hoàng cấp của cô, trên đất trời này nơi nào cũng có thể đi!”.
“Mau đi gặp bạn bè người thân của cô đi, tôi và cô chia tay ở đây, có duyên gặp lại!”.
Diệp Thiên nói xong lập tức phất tay, lao vút lên trời cao, hóa thành một tia sáng bay đi. Cổ Nguyệt Trường Hà thì theo sát Diệp Thiên.
Hoa Thanh Hà ngây ra tại chỗ, nhìn Diệp Thiên đi xa dần mà ngẩn người.
Người đàn ông này đã dần dần từng bước đưa cô ta ra khỏi vực sâu tuyệt vọng, đưa cô ta quay trở lại quê hương, nhưng cuối cùng lại không cần báo đáp điều gì, thậm chí cô ta còn không biết Diệp Thiên là ai. Cô ta nhất thời cảm thấy buồn bã, giống như mất mát thứ gì đó.