Đối mặt với một quyền chính diện của cậu, Cổ Nguyệt Trường Hà lại nhẹ nhàng đỡ được. Hai bên không phân cao thấp, có thể thấy thực lực của Cổ Nguyệt Trường Hà cũng vang dội cổ kim, là đối thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp từ trước tới nay.
Nhưng dù là vậy, Diệp Thiên cũng chỉ cười nhạt một tiếng, lại đạp chân xuống, sức mạnh trên người ngưng kết.
Dù cho Cổ Nguyệt Trường Hà có tu vi như thế nào, cậu đã hạ quyết tâm hôm nay phải giết ông ta, tuyệt đối không để ông ta sống sót rời khỏi đây.
Đúng lúc ấy, Cổ Nguyệt Trường Hà bỗng như nghĩ tới điều gì, ánh mắt dán chặt lên người cậu, giọng nói đầy kinh ngạc.
“Đứa con sao trời, cậu… cậu là đứa con sao trời?”.
Diệp Thiên nghe thấy thế, động tác cũng dừng lại.
“Đứa con sao trời?”.
Dòng suy nghĩ của cậu lại quay trở về với đỉnh núi Tứ Tượng nửa tháng trước, lúc nói chuyện với Thi Mạc. Khi đó, Thi Mạc cũng từng nói cậu là “đứa con sao trời” mà Địa Cầu sinh ra.
Lẽ nào ban nãy cậu có thể thoát ra khỏi sự ràng buộc của sức mạnh pháp tắc trên Địa Cầu là vì nguyên nhân này?
Bên này, Diệp Thiên đang chìm trong suy nghĩ về “đứa con sao trời”, còn Cổ Nguyệt Trường Hà lại cảm thấy chấn động một cách khó hiểu, giống như Ngũ Nhạc xoay chuyển khó mà bình phục.
“Đứa con sao trời? Cậu chính là đứa con sao trời?”.
Ông ta lẩm bẩm, ánh mắt chưa từng rời khỏi Diệp Thiên.
Với sự ràng buộc của Địa Cầu, giới hạn sức mạnh mà sinh linh trên Địa Cầu có thể đạt đến là cảnh giới sử thi cấp thần hoàng, còn sức mạnh pháp tắc là sức mạnh cao nhất trên Địa Cầu.
Do đó, cho dù là cảnh giới sử thi cấp thần hoàng cũng không thể thoát khỏi sức mạnh pháp tắc. Nói cách khác, chỉ cần là sinh linh vốn sinh ra trên Địa Cầu thì sẽ không thể thoát khỏi sự ràng buộc của sức mạnh pháp tắc. Đó là quy luật vạn cổ không đổi, trừ khi là người từ nơi khác đến, tu vi vượt qua xiềng xích của Địa Cầu thì mới có thể bỏ qua sức mạnh pháp tắc.
Diệp Thiên rõ ràng cũng là nhân loại sinh ra ở Địa Cầu giống ông ta, dù thực lực có mạnh thế nào cũng không thể thoát khỏi sự trấn áp của sức mạnh pháp tắc. Thế nhưng cậu lại trở thành ngoại lệ tuyệt đối, sức mạnh pháp tắc không có tác dụng gì với cậu.
Trong suốt mấy trăm năm ông ta tu luyện, cũng chỉ có một trường hợp trong truyền thuyết là có thể giải thích được chuyện này, đó chính là “đứa con sao trời”!
Trong số các sinh linh do Địa Cầu sinh ra, chỉ có đứa con sao trời mới có thể thoát khỏi sức mạnh pháp tắc, và đó là trường hợp duy nhất!
Ông ta không ngờ người thanh niên trẻ tuổi bị ông ta cố tình khiêu khích, đưa vào bẫy lại là đứa con sao trời nghìn năm có một, vô cùng hiếm có trên đời.
Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta dâng lên nỗi kinh hoàng. Nghe đồn đứa con sao trời hội tụ muôn vàn tinh hoa của một ngôi sao để sinh ra, có thể gọi là đỉnh cao tiềm lực, khí vận của một ngôi sao. Mặc dù ông ta rất tự tin với tu vi của mình, nhưng khi đối đầu với một đứa con sao trời, ông ta đã mất đi phần lớn ý chí chiến đấu.