Hoang Vực, Diệp Thiên cố gắng bước nhanh hơn trong cuộc hành trình tìm hoa Bạch Ám, cậu không biết ma khí mạnh mẽ đột nhiên lao đến kia thuộc về ai, nhưng cậu cảm thấy rất bất an.
Hoa Thanh Hà cảm nhận được sự lo lắng của cậu, cô không biết làm thế nào để an ủi, nên chỉ có thể im lặng đi theo cậu.
Trên đường đi, Diệp Thiên đã giết chết vô số dị thú ma vật của Hoang Vực, cuối cùng cũng đến được nơi sâu thẳm nhất, cảnh sắc tươi đẹp ở đây khác hoàn toàn so với Hoang Vực lộ ra trước mặt họ.
Nơi đây hoàn toàn khác với Hoang Vực hoang vu đi kèm với tử khí nồng đậm, ngược lại nó tràn ngập sinh khí, chim hót hoa nở bao trùm lấy muôn nơi, cảnh sắc xung quanh vô cùng tươi đẹp, cả hai như đang đi vào tiên cảnh vậy.
"Không ngờ nơi này còn có động tiên?"
Nhìn thấy cảnh trước mặt ,Hoa Thanh Hà không ngừng cảm thán.
Diệp Thiên không có lòng dạ nào để thượng thức cảnh đẹp nơi đây, cậu bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, sau một hồi, ánh mắt cậu đột nhiên dừng lại, nhắm thẳng vào hang động đằng sau thác nước.
Hang động này nằm giữa lưng chừng núi, cách xa phía trên, dòng nước chảy xuống vừa hay chắn được nó, nhưng tất cả đều không qua được mắt Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhìn phía rìa hang động, bông hoa Bạch Ám kỳ lạ với hai màu sắc giao hòa với nhau đang ẩn hiện trong đó.
"Cuối cùng cũng tìm được hoa Bạch Ám rồi!"
Anh thầm kích động, gặp vô số gian nan ở hang ma phương Tây, bây giờ cũng được gặp bông hoa kỳ lạ mang theo sự sống và cái chết rồi.
Nghĩ đến đây, cậu bước vọt lên chuẩn bị bay qua hái bông hoa này xuống, nhưng đúng lúc này dưới thác nước, không gian đột nhiên bị bẻ cong, một bóng người xuất hiện từ trong không trung.
Chỉ thấy dưới thác nước, một người đàn ông đang ngồi xếp bằng, già nhưng tráng kiệt, tóc đen, không thể đoán được tuổi của ông ta, ông ta ngồi dưới thác nước nhưng nước chảy xuống vẫn cách đỉnh đầu ông ta nửa tấc, tự động rẽ sang hai bên, dường như chưa từng chạm vào cơ thể ông ta.
"Hả?"
Cảnh này khiến Diệp Thiên không khỏi nhìn chằm chằm.
Anh không cảm thấy kinh ngạc về việc thác nước không chảy xuống cơ thể ông ta, mà kinh ngạc vì cậu chưa từng cảm nhận được sự tồn tại của người đàn ông này. Với khoảng cách này, Diệp Thiên tự tin mình có thể cảm nhận được cảnh giới sử thi cấp quân vương, hay thậm chí là sử thi cấp thần hoàng.
Nhưng người đàn ông trước mắt đã hoàn toàn tránh được khỏi tất cả giác quan của anh, giống như xuất hiện từ trong không trung vậy, cứ như ông ta không ở trong cùng không gian với anh.
Mà khi Diệp Thiên vẫn còn kinh ngạc, người đàn ông ta kia đã chớp mắt, sau đó mở ra.
Ông ta nhìn Diệp Thiên, hơi ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!