Trước đó hang ma phương Tây do bốn Ma Vương cùng kiểm soát. Giờ đây Cụ Phong Ma Vương đã chết trong tay Diệp Thiên, bọn họ lại dùng khóa Ma Hoàng khống chế Diệp Thiên, thì Đông Ma Vực đương nhiên trở thành miếng thịt béo bở. Sao ba người bọn họ có thể bỏ qua được chứ?
Đúng lúc này, một giọng nói thản nhiên đột ngột vang lên.
“Mới vừa nhốt tôi mà đã bắt đầu thương lượng về việc phân chia địa bàn rồi à?”
“Các người không cảm thấy như vậy là hơi sớm sao?”
Ba ma vương nghe thấy vậy thì tỏ ra kinh ngạc. Bọn họ vội cúi đầu nhìn xuống thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Diệp Thiên.
“Cậu vẫn còn sức để nói cơ à?”
Bôn Lôi Ma Vương trầm mặt mang theo vài phần kinh ngạc.
Một khi bị khóa Ma Hoàng khóa lại thì những phù văn được khắc trên dây khóa sẽ không ngừng phóng ra sức mạnh khiến cho đối phương yếu đi. Với tình huống như vậy, người bị khóa sẽ phát ra sức mạnh để chống lại phong ấn trên khóa, đó là một quá trình vô cùng đau đớn và mệt mỏi.
Nhưng Diệp Thiên lại vẫn giữ được giọng nói vô cùng bình thường như chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào khiến bọn họ cảm thấy khó hiểu.
Diệp Thiên liếc nhìn ba người và khịt mũi lạnh lùng.
"Đây chỉ là một loại thần thông phong ấn không hoàn thiện thôi mà. Nếu như năm xưa vị Đại Ma Tu đó thi triển thì may ra có thể khiến tôi lưu tâm một chút. Còn dựa vào ba người các ngươi, đạt được độ hoàn thiện tầm 80 phần trăm còn không làm được thì đừng hòng nghĩ tới việc khóa được tôi?”
Cùng với tiếng cười chế nhạo của cậu vang lên, hai tay cậu siết chặt thành nắm đấm, cánh tay căng lên hướng ra ngoài. Từng thớ thịt bành trướng, chiếc áo trên người nứt toác, để lộ những thớ thịt cuồn cuộn.
Cùng với cánh tay căng lên thì sợi xích màu đỏ cũng bắt đầu bị kéo căng và tiếng đứt cũng vang lên theo. Từng hình phù văn trên thanh xích lần lượt bị nổ tung.
“Cái gì?”
“Không thể nào!”
Tam Đại Ma Vương co rụt đồng tử, dường như cùng kinh hãi kêu lên.
Hoa Thanh Hà thì trợn tròn mắt giống như nhìn thấy quỷ thần.
Trước sau chưa tới mười nhịp thờ, vô số dây xích trên người cậu, từng sợi một đều bị đứt rời thành vô số mảnh vụn và văng ra trong không gian tạo thành những đốm sáng màu đỏ. Diệp Thiên giống như ánh sáng bước ra từ bóng tối, mái tóc bay trong gió giống như là một ma thần tại thế.
Dưới cái nhìn kinh hãi của ba Đại Ma Vương, cậu giờ tay lên chỉ về phía họ.
“Không hay rồi!”
Dường như trong nháy mắt, ba người đã cảm nhận được điềm báo định quay đầu bỏ chạy nhưng Diệp Thiên làm gì cho họ cơ hội. Cậu chỉ siết mạnh tay trong không gian.
“Ầm ầm!”
Không gian trước mặt hõm lại, nứt ra thành nhiều mảnh, sau đó giữa vùng không gian méo mó hiện ra một sức mạnh khủng khiếp đổ ập xuống ba Đại Ma Vương và Ma Như Ý.